Bắc Tống Phong Lưu

Chương 277: Đi săn (p2)




Triệu Giai nhìn Cao nha nội, lắc đầu cười khổ, hướng Lý Kỳ nói:

- Theo như lời Lý huynh, thì tài bắn cung của Lý huynh chắc đã đạt tới mức đăng phong tạo cực. Đợi tí nữa ta nhất định phải mở rộng tầm mắt mới được.

- Không dám nói tới đăng phonng tạo cực. Chỉ là mọi sinh vật xuất hiện trong tầm mắt của ta, chỉ cần ta muốn, thì rất khó thoát khỏi tên ta bắn.

Lý Kỳ cười đắc ý nói. Nghĩ bụng, dù sao đợi tí nữa các ngươi đều đi săn, ai còn chú ý tới ta. Cùng lắm thì mượn chiến lợi phẩm của Mã Kiều để dùng.

- Oa, có lợi hại như vậy không?

Cao nha nội nhìn Lý Kỳ với vẻ không tin. Bỗng chỉ về phía đằng sau Lý Kỳ, nói:

- Lý Kỳ, con thỏ.

Thỏ?

Lý Kỳ ngẩn ra, quay đầu nhìn, chỉ thấy cách đó mười mét có một con thỏ trắng khá lớn đang nằm sấp. Sắc mặt xiết chặt, dm, tiểu gia hỏa này tới là ngáng chân mình à. Liền hét lớn một tiếng:

- Tiểu tử kia được lắm, dám ở trước mặt ta làm càn, ta thực sự bội phục dũng khí của ngươi.

Tiếng kêu đột nhiên của Lý Kỳ đã khiến con thỏ sợ tới mức nhảy vài cái. Nhưng nhảy chưa xa, lại dừng lại.

Lý Kỳ ngây ngừoi, thầm nghĩ, con thỏ này bị ngu à, như vậy mà không chạy trối chết đi.

Mã Kiều vừa nghe, buồn bực nói:

- Lý sư phó, ngươi lớn tiếng như vậy chẳng phải dọa nó chạy mất?

- Ngươi biết cái gì.

Lý Kỳ trừng mắt:

- Ta chính là muốn dọa…dọa…cho nó sợ tới mức không dám động đậy, sau đó bắt về cho phu nhân chơi.

Như vậy cũng được?

Những người còn lại vừa nghe, thiếu chút nữa ngã xuống lưng ngựa.

- Lý huynh, xung quanh đây thiếu gì thỏ, đợi tí nữa ta sai người bắt một con tặng Lý huynh là được. Lý huynh vẫn nhanh thể hiện tài bắn cung thần hồ kỳ kỹ của mình đi.

Triệu Giai hào hứng dạt dào nói.

Ý của y chính là muốn hắn bắn chết con thỏ kia.

Những người còn lại đều gật đầu, quăng ánh mắt về phía Lý Kỳ.

Chết cha, chém gió hơi quá rồi. Mà con thỏ kia tới thật không đúng lúc. Tuy nhiên lúc trước ở quán bar, mình cũng được xưng là vua phi tiêu, không có lý do gì ở gần như vậy lại không bắn trúng.

- Được rồi, đã mọi người cao hứng như vậy, ta liền bêu xấu.

Lý Kỳ gỡ cây cung bằng trúc xuống, cài tên, tư thế mười phần. Mặc dù hắn chưa từng dùng đồ chơi này, nhưng đã thấy không ít trên TV. Bắn chuẩn hay không, chưa nói được, nhưng luận tư thế, có thể coi là chuyên nghiệp.

Lý Kỳ dùng hết sức bú sữa mẹ, ỷ vào đôi tay mà hắn hay tự hào, kéo cung thành hình trăng rằm, cây cung uốn lượn vang lên tiếng kẽo kẹt. Mọi người thấy mà há hốc mồm, thẫn thờ tại chỗ.

Sưu một tiếng.

Đông…

Mọi người trợn mắt, kể cả con thỏ kia, cũng ngơ ngác nhìn cây đại thụ cách nó hơi mười thước. Chỉ thấy mũi tên chui vào thân cây, đuôi tên còn rung bần bật, phát ra tiếng ong ong.

Không thể nào, cách xa như vậy?

Lý Kỳ há hốc miệng, thiếu chút nữa mắt trừng lòi ra ngoài. Quá bêu xấu rồi.

- Ha ha.

Cao nha nội lặng hồi lâu, rốt cuộc cất tiếng cười to, giễu cợt nói:

- Lý Kỳ nha, tên của ngươi quả thực là nhanh, tuy nhiên lại chạy lộn chỗ.

- Lý đại ca, có phải huynh còn chưa tỉnh ngủ, hai mắt còn lèm nhèm không?

Hồng Thiên Cửu vẻ mặt lo lắng hỏi, giống như Lý Kỳ có bệnh bất trị vậy.

Triệu Giai cũng kinh ngạc nhìn Lý Kỳ.

Mà Trần A Nam và Mã Kiều, thì đều xấu hổ cúi đầu. Đi săn với một lão đại như vậy, thật quá dọa người.

Che lấp chính là bản lĩnh mà Lý Kỳ am hiểm nhất. Nhãn châu xoay động, hừ một tiếng nói:

- Cũng khó trách, với tư chất của các ngươi làm sao nhìn ra mục đích của mũi tên kia.

Mọi người đều sững sờ, Cao nha nội hiếu kỳ hỏi:

- Mũi tên đó của ngươi có mục đích gì?

- Mũi tên đó của ta có tên là ‘Mũi tên phẫn nộ’.

Lý Kỳ nhếch miệng đáp.

- Mũi tên phẫn nộ?

Cao nha nội hít một hơi khí lạnh, lắc đầu nói:

- Không hiểu.

Lý Kỳ mỉm cười giải thích:

- Không dối gì các vị, ta ba tuổi bắn báo, tám tuổi bắn hổ, mười hai tuổi bắn chim điêu, mười lăm tuổi bắn nữ nhân, trăm phát trăm trúng. Đến mức đi khắp đại giang nam bắc, yêu ma quỷ quái, mỹ nữ dã thú nghe tin đã sợ mất mật. Các ngươi lại bảo ta bắn một con thỏ vừa đáng yêu vừa thiện lương, đây quả thực là vũ nhục ta. Thẩm thẩm có thể nhẫn, nhưng thúc thúc không thể nhẫn.

- Câu đấy phải là ‘Thị khả nhẫn, thục bất khả nhẫn’.

Mã Kiều khép hờ mắt, cải chính. Rõ ràng y không tin chuyện ma quỷ của Lý Kỳ.

(* Cái này đều có thể nhịn lại còn gì không thể nhịn)

Đây gọi là ẩn dấu, ngươi hiểu cái đếch gì?

Lý Kỳ hung hăng trừng mắt nhìn Mã Kiều, mà y đơn giản nhắm mắt làm ngơ.

Nhưng Cao nha nội lại bắt được điểm mấu chốt, hiếu kỳ hỏi:

- Lý Kỳ, ngươi nói ngươi cầm cung bắn nữ nhân?

Quả nhiên là hạng dâm đãng, Lý Kỳ tức giận nói:

- Ta là người tàn bạo như vậy sao? Ta là dùng tên chuyên dụng bắn nữ nhân. Tuy nhiên tên này là bảo bối của ta, bình thường chỉ dùng để đối phó với nữ nhân. Cũng không cho phép nam nhân nhìn.

Cao nha nội mắt lé nhìn hắn:

- Ngươi đang khoác lác phải không. Nơi này cũng không có hổ, báo, nữ nhân cho ngươi bắn. Ngươi thích nói kiểu gì chả được.

Ủa? Cái tay Cao nha nội bị giam mấy ngày, sao đầu óc bỗng trở nên thông minh như vậy?

Lý Kỳ thở dài một hơi:

- Ta cũng biết vậy, nên không tính toán bắn điêu bắn hổ. Chỉ cần một con nai để ta hoạt động gân cốt là ta cảm thấy mỹ mãn rồi.

- Kìa, Lý đại ca, có một con nai ở đằng kia.

Lý Kỳ còn chưa dứt lời, chợt nghe Trần A Nam kinh hô.

Không trùng hợp như vậy chứ?

Lý Kỳ giật mình, theo hướng Trần A Nam chỉ nhìn sang. Chỉ thấy đúng là có một con nai con đứng ở hàng cây, cúi đầu ăn cỏ, giống như mới từ chui ra trong rừng. Trong lòng lộp bộp, nhất thời lạnh lẽo.

Mã Kiều vỗ trán một cái, giống như đang mặc niệm cho Lý Kỳ.

Triệu Giai cười nói:

- Lý huynh, hiện tại có thể cho chúng ta mở rộng tầm mắt được chưa?

- Đúng vậy, đúng vậy.

Hồng Thiên Cửu gật đầu, hưng phấn nói:

- Lý đại ca, huynh mau bắn đi.

Lão tử có sức bền bỉ rất cao, bắn nhanh làm sao được.

Lý Kỳ tức giận trừng Hồng Thiên Cửu một cái:

- Ngươi mới mau bắn ấy. Một câu bình thường qua cái miệng của ngươi sao hạ lưu như vậy?

Hồng Thiên Cửu sững sờ, vẻ mặt đầy ủy khuất.

Cao nha nội thúc giục:

- Ngươi đừng dong dài được không, đợi thêm nữa con nai lại chạy mất.

Ta đang hy vọng nó chạy mất đây.

Hốc mắt Lý Kỳ hơi đỏ, vẻ buồn bực thể hiện rõ trên khuôn mặt. Run run cầm cây cung lên, lần nữa cài tên kéo cung, không dám bày tư thế ngưu bức nữa, thành thành thật thật ngắm bắn. Trong lòng hò hét, ông trời, cầu ông cho ta bắn trúng.

Sưu!

Phập!

Mọi người lại cả kinh, chỉ thấy mũi tên cắm xuống đất cách con nai con kia chừng một mét.

Đã rất có tiến bộ.

Đúng là buồn cười mà.

Lý Kỳ nổi giận, mọi người và con nai kia còn chưa kịp phản ứng, sưu sưu sưu, tên liên tiếp bắn tới.

Dm, không phải chứ?

Chỉ thấy năm sáu mũi tên phân biệt cắm ở bốn phía con nai, tạo thành một vòng tròn. Nhưng không có mũi tên nào bắn trúng.

Lý Kỳ có chút mờ mịt, con nai cũng mờ mịt, nghiêng đầu thẫn thờ nhìn Lý Kỳ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.