Bắc Tống Phong Lưu

Chương 230: Gặp lại Triệu Tĩnh




Tần phu nhân đứng dậy, đang chuẩn bị cùng Quý Hồng Nô đi ra ngoài, bỗng bị Lý Kỳ ngăn cản:

- Phu nhân, phu nhân không thể đi cùng nàng. Phu nhân vừa ra ngoài, chỉ khiến người khác chú ý.

Nói xong, đưa một cái khay đặt thức ăn cho Quý Hồng Nô, dặn:

- Cô cầm theo cái khay này xuống. Nhớ kỹ đi cửa sau.

Quý Hồng Nô chưa bao giờ thấy sắc mặt này của Lý Kỳ, đâu còn dám nhiều lời nữa, nhận lấy cái khay, liền vội vội vàng vàng đi xuống.

Lý Kỳ lại hướng Tiểu Đào, giao phó:

- Tiểu Đào, lập tức đi xuống gọi hai tiểu nhị tới cửa sau tiếp ứng Hồng Nô.

Tiểu Đào vâng một tiếng, liền rời đi.

Quả nhiên, Quý Hồng Nô vừa đi không lâu, đám người Cao nha nội đã trở lại. Bọn họ không thấy bóng dáng của gã tiểu nhị kia đâu, trong lòng hô to bị lừa. Nhưng bọn họ cũng không dám đắc tội Bạch Thiển Dạ, chỉ có thể ôm hận mà về.

Sự tiếc nuối hiện rõ trên khuôn mặt của Cao nha nội và Hồng Thiên Cửu.

Đợi bọn họ đi rồi, Lý Kỳ mới thở phào một tiếng.

- Lý đại ca, thực xin lỗi huynh, là muội tự cho mình là thông minh.

Bạch Thiển Dạ cúi đầu, nhỏ giọng nói.

- Thôi, thôi.

Lý Kỳ phất tay, hướng Tần phu nhân nói:

- Phu nhân, hiện tai ta chưa cho Hồng Nô tới Túy Tiên Cư, là có nguyên nhân của ta. Cũng không phải là vì giận dỗi phu nhân. Ta vất vả như vậy dạy nàng ấy ca hát là vì cái gì? Còn không phải vì có thể khiến nàng ấy trở thành đệ nhất ca kỹ của thành Biện Kinh sao? Cũng vì Túy Tiên Cư của chúng ta mà suy nghĩ. Phu nhân không hiểu ta,không sao, nhưng phu nhân lại… 

Nói tới đây, hắn hít sâu một hơi để bình tĩnh lại. Đang ở trước mặt Bạch Thiển Dạ, hắn cũng không muốn khiến Tần phu nhân khó xử.

- Phu nhân nên quay về sớm xem Hồng Nô đi. Cô nàng đó, chỉ thích suy nghĩ miên man. Vừa nãy ngữ khí của ta có khả năng đã hù dọa nàng ấy. Phu nhân trở về nói rằng ta không trách nàng ấy, nên nàng ấy không cần suy nghĩ quá nhiều. Đợi tí nữa ta trở về sẽ giải thích thêm.

Hiện tại Tần phu nhân cũng mơ hồ cảm thấy mình làm việc này thật lỗ mãng. Lại hồi tưởng tới lời nói và hành động của mình hôm nay, thật không giống như mình hồi trước. Trong lòng cười khổ, gật đầu nói:

- Vậy được rồi, ta quay về trước xem muội ấy thế nào.

Lý Kỳ gật đầu, lại hướng Bạch Thiển Dạ nói:

- Thất Nương, đã muộn rồi, muội cũng về sớm đi.

Bạch Thiển Dạ gật đầu:

- Vậy muội đi trước đây.

- Ừ.

Đợi mọi người đi hết, Lý Kỳ mới than nhẹ một tiếng. Sở dĩ hắn không cho phép Quý Hồng Nô tới Túy Tiên Cư, không phải vì lo lắng Cao nha nội. Dù sao Tần phu nhân và Bạch Thiển Dạ cũng không phải ngồi không. Chỉ là hắn không đánh một trận chiến mà không có chuẩn bị sẵn. Hắn thích dựa theo đúng kế hoạch của mình rồi làm. Còn chưa chuẩn bị đầy đủ, hắn nhất định sẽ không để Quý Hồng Nô xuất đầu lộ diện.

May mà đêm nay Quý Hồng Nô hát vừa đúng, coi như một lần tuyên truyền đầu tiên. Nhưng còn chưa đạt tới mức oanh động như hắn mong muốn.

Lý Kỳ ngồi trong nhã gian một lúc, mới đứng dậy rời đi. Nhưng vừa đi qua nhã gian Bình Bộ Thanh Vân, chợt nghe thấy một giọng nói thanh thúy vang lên từ bên trong:

- Trời đã sinh Du, sao còn sinh Lượng, Lý huynh, Tam Quốc Diễn Nghĩa này của ngươi thật là thú vị.

Lý Kỳ quay đầu nhìn, chỉ thấy bên trong ngồi một vị công tử tuân tú, kinh ngạc nói:

- Triệu cô nương?

Người này chính là Triệu Tĩnh.

- Sao Lý huynh không vào uống một chén.

Triệu Tĩnh vươn tay ý bảo.

Lý Kỳ cười gật đầu, đi vào, ngồi đối diện với Triệu Tĩnh:

- Nói trước một câu, ta không uống rượu.

Triệu Tĩnh mỉm cười:

- Rượu Thiên Hạ Vô Song của ngươi đắt như vậy, ta cũng không nỡ bỏ tiền mời ngươi uống.

Lý Kỳ cười ha hả:

- Đúng rồi, Triệu cô nương tới đây từ bao giờ vậy?

- Trước khi ngươi kể chuyện.

Triệu Tĩnh cười nói:

- Nhắc tới cũng xảo, ngày đầu tiên ngươi kể chuyện Tam Quốc, ta vừa vặn ở chỗ này. Về sau cơ hồ ngày nào cũng tới nghe ngươi kể chuyện. Tam Quốc Diễn Nghĩa của ngươi quả thực là rất đặc sắc.

- Triệu cô nương quá khen.

Lý Kỳ cười cười, lại hỏi:

- Cô đã tới đây, vì sao không tới tìm ta? Ta cũng có thể có thể cho cô chút ưu đãi.

Triệu Tĩnh cười nhạt:

- Mỗi lần ngươi kể xong, liền rời đi luôn. Ta muốn tìm ngươi, cũng không biết đi đâu mà tìm.

- Điều này cũng đúng.

Lý Kỳ gật đầu, ngượng ngùng cười nói.

Triệu Tĩnh mỉm cười, khen:

- Tên của Lý huynh có một chữ Kỳ, làm việc gì quả nhiên là vượt ngoài ý liệu của mọi người. Chư Cát Thánh Nhân giống như con rồng ở ẩn, là vì chờ đợi một vị minh chủ. Mà Lý huynh trốn ở trong phòng bếp, chỉ là vì muốn nhàn nhã. So sánh đôi bên, Lý huynh vẫn hơn chút.

Oa, sao yêu tinh họ Triệu này lại hiểu mình vậy?

- Cô đừng nói linh tinh.

Lý Kỳ vội sửa lại:

- Ta cũng không dám so sánh với Chư Cát Thánh Nhân.

Triệu Tĩnh lắc đầu, nghiêm mặt nói:

- Lý huynh, thứ cho ta nói nhiều, ta thủy chung cho rằng ngươi nên đi thi lấy công danh, ra sức vì nước, mới là khát vọng nên có của một người nam nhân.

Lại là chiêu này?

Lý Kỳ âm thầm đổ mồ hôi, cười khổ nói:

- Triệu cô nương, ta phải nói thật cho cô biết, không phải là ta không muốn đi thi. Mà căn bản là thi chắc chắn sẽ không đậu. Cô cũng nhìn thấy chữ ta ghi trên tấm gỗ kia rồi đấy. Giám khảo vừa nhìn chữ thôi, liệu có hứng thú xem tiếp nội dung không?

Triệu Tĩnh sững sờ, lắc đầu nói:

- Phàm những người đại tài, thường không câu nệ tiểu tiết. Chữ viết kém thì có ngại gì? Cho dù nguơi thi không đậu, cũng có thể đền đáp triều đình.

Cái cô nàng này, thật đúng là dầu muối không vào.

Lý Kỳ ngây người, cười khổ nói:

- Triệu cô nương, vì sao cô lại coi trọng một đầu bếp như ta vậy?

- Đầu bếp thì thế nào?

Lông mày Triệu Tĩnh giương lên:

- Thử hỏi những đại anh hùng như Chư Cát Thánh Nhân, Hàn Tín, Tiêu Hà, Quan Vũ, Trương Phi, có người nào xuất thân từ danh môn vọng tộc không? Ngươi cần gì phải để ý tới thân phận của bản thân?

Đổ mồ hôi! Cho tới bây giờ lão tử chưa từng xấu hổ với thân phận của mình. Mà luôn cảm thấy vẻ vang với nghề đầu bếp.

Lý Kỳ nhất thời nghẹn lời. Hắn tới Bắc Tống lâu như vậy, còn chưa thấy ai để mắt tới hắn như cô nàng này. Cho nên có chút không kịp phản ứng. Tuy nhiên, đối với triều đình nhà Tống, hắn đã mất đi sự tin tưởng, điểm này rất khó để thay đổi.

Triệu Tĩnh thấy Lý Kỳ lặng lẽ không đáp, lại nói tiếp:

- Lý huynh chớ trách, ta cũng chỉ là cảm xúc mà nói thôi, chứ không có ý gì khác. Có câu ‘Mỗi người có chí riêng’. Mặc dù Lý huynh chỉ là một đầu bếp. Nhưng ta tin rằng, sớm muộn có một ngày Lý huynh sẽ trở thành đệ nhất trù của Đại Tống.

Lý Kỳ sững sờ, chắp tay cười nói:

- Vậy thì đa tạ cát ngôn của Triệu cô nương.

Triệu Tĩnh mỉm cười, sau đó đứng lên:

- Sắc trời đã tối, Triệu Tĩnh cũng nên cáo từ.

- À, vậy thì Triệu cô nương đi thong thả.

Lý Kỳ sững sờ, vội vàng đứng lên.

Triệu Tĩnh gật đầu, sau đó dẫn theo tùy tùng rời đi. Chỉ nghe nàng than nhẹ một tiếng:

- Hưng vong ai định?

Ai định?

Lý Kỳ lắc đầu, tự nhủ, ít nhất không phải là Chu Công Cẩn.

Vừa mới xuống lầu, các thực khách đều vây quanh, hỏi han xem nữ tử vừa ca hát là người phương nào.

Lý Kỳ không nói kỹ càng, mà chỉ nói là bà con xa của Tần phu nhân.

Đợi Lý Kỳ trở lại Tần phu nhân, Quý Hồng Nô vẫn còn đang chờ hắn. Mặc kệ phía trước Tần phu nhân đã an ủi nàng như thế nào, nàng vẫn kiên trì đợi Lý Kỳ về.

Đầu tiên Lý Kỳ bảo nàng kể lại đầu đuôi câu chuyện. Thì ra tất cả đều là chủ ý của Bạch Thiển Dạ. Tuy nhiên Bạch Thiển Dạ vốn chỉ muốn dẫn Quý Hồng Nô tới nghe chuyện. Ai mà ngờ Quý Hồng Nô nghe thấy Chu Du chết, đau lòng suýt nữa rơi nước mắt. Lại thấy trong nhã gian có một cây đàn cầm, liền kìm lòng không được đánh đàn ca hát.

Lại nói tiếp, điều này cũng phải trách Lý Kỳ. Nếu không phải do hắn bố trí mấy gian kia quá trang nhã. Mỗi gian đặt một cây đàn cầm, thì cũng không phát sinh chuyện ngoài bất ngờ như vậy.

“Chóng mặt, thì ra nàng ta hát vì Chu Công Cẩn.”

Lý Kỳ biết được đầu đuôi câu chuyện, trong lòng dở khóc dở cười, nói:

- Hồng Nô, cô yêu thích Chu Công Cẩn kia vậy sao?

Quý Hồng Nô gật đầu, lại lắc đầu, hốc mắt đỏ lên:

- Hai vợ chồng Chu Công Cẩn ân ái như vậy. Nếu như ông ấy chết, lưu lại người vợ lẻ loi một mình, chẳng phải rất đáng thương? Lý đại ca, vì sao huynh lại khiến Chu Công Cẩn chết. Vậy Tiểu Kiều tỷ tỷ về sao thế nào?

Tần phu nhân nghe xong, trong mắt cũng hiện lên vẻ sầu bi.

Đổ mồ hồi! Người khác tiếc hận đều là tài năng của Chu Du. Các ngươi lại nghĩ tới Tiểu Kiều, đây là lý lẽ gì vậy? May mà ta chưa kể chuyện Lương Sơn Bá, Chúc Anh Đài. Bằng không các ngươi chẳng khóc đến chết đi sống lại.

Lý Kỳ nghe mà ngây người, đầu đầy mồ hôi, ngượng ngùng nói:

- Điều này…Đây chỉ là chuyện xưa mà thôi. Còn Tiểu Kiều ấy à, ta cũng không rõ ràng lắm. Hồng Nô, cô đừng suy nghĩ nhiều quá, sớm về nghỉ ngơi đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.