Bắc Tống Phong Lưu

Chương 223: Cứu tinh (p3)




- Không cần.

Lý Kỳ mỉm cười, đáp:

- Vừa vặn gần đây tại hạ mới nghĩ ra một hình thức kinh doanh mới. Hình thức này chính là để chuẩn bị đối phó với đám người Thái viên ngoại.

- À? Hình thức kinh doanh mới?

Phàn Chính kinh ngạc:

- Nhanh nói nghe chút.

- Chính là đại lý.

Khóe miệng Lý Kỳ nhếch lên.

- Đại lý?

Phàn Chính buôn bán đã vài chục năm rồi, có danh từ kỳ lạ nào chưa nghe qua, có kiểu buôn bán nào chưa nhìn thấy. Nhưng đây vẫn là lần đầu tiên ông ta nghe thấy hai từ ‘Đại lý’. Suy nghĩ một lúc, vẫn đoán không ra ảo diệu bên trong:

- Lý sư phó, đại lý mà cậu nói là có ý gì?

- Đại lý có nghĩa là chúng ta sẽ gom những kiểu buôn bán nhỏ và phân tán vào chung một nơi theo từng loại mặt hàng. Rồi thống nhất quản lý, thống nhất phương châm buôn bán. Nó có thể chia làm hai loại, một loại là trực doanh, một loại là liên minh. Trước tiên chúng ta lựa chọn trực doanh, tạo danh khí trước. Sau đó lại khuếch trương thành liên minh, hấp dẫn những Chân Điếm khác.

Tiếp theo, Lý Kỳ lai lưu loát nói một tràng về khái niệm đại lý.

Phàn Chính càng nghe càng nhập thần, trong lòng cũng cả kinh. Đợi Lý Kỳ nói hết, ông ta còn dư vị thật lâu, mới sợ hãi than:

- Lý sư phó, cái đại lý này…là do cậu nghĩ ra à?

- Đương nhiên.

Lý Kỳ mày dạn mặt dày gật đầu thừa nhận. Trong lòng hắn rất rõ ràng, năng lực của mình, chính là thẻ đánh bài tốt nhất để đàm phán với Phàn Chính.

Bởi vì lúc trước Lý Kỳ cũng đã phá vỡ rất nhiều hình thức kinh doanh truyền thống, cho nên Phàn Chính cũng không hoài nghi thêm, lắc đầu thở dài:

- May mà lúc trước cậu không lựa chọn hợp tác với Thái viên ngoại. Bằng không Phàn Lâu có lẽ có khả năng bị các cậu đả bại.

- Ở đâu, ở đâu, riêng việc bán rượu mỗi ngày của quý điếm cũng đủ cho chúng tôi đau đầu rồi.

Lý Kỳ cười ha hả nói. Trong lòng lại nghĩ, không phải là có khả năng, mà nhất định sẽ bị bại. Chỉ bằng cái tay Phàn Thiếu Bạch kia, một mình Thái lão hồ ly cũng đủ hạ gục y rồi.

Phàn Chính có thâm ý khác nhìn Lý Kỳ, cười khổ lắc đầu, sau đó nghiêm mặt nói:

- Đại lý là một chủ ý không sai. Nhưng cậu tính toán lợi dụng nó thế nào? Làm sao có thể hấp dẫn người khác gia nhập liên minh?

- Rất đơn giản, bạc. Đây là mấu chốt của đại lý. Chỉ cần sinh ý của chúng ta tốt, đến lúc đó, những người kia tự nhiên sẽ tới gia nhập liên minh. Căn bản không cần chúng ta phải mời.

Lý Kỳ tự tin nói.

- Vậy cậu tính toán bán cái gì?

Lý Kỳ lắc đầu:

- Cụ thể bán cái gì, tại hạ vẫn chưa nghĩ ra.

- Cái gì? Cậu còn chưa nghĩ ra?

Phàn Chính buồn bực nói. Còn chưa nghĩ ra bán cái gì, vậy thì đại lý kia mở sao được.

Lý Kỳ cười hắc hắc:

- Phàn lão gia tử hiểu lầm ý của tại hạ rồi. Không phải Lý Kỳ khoác lác, trong lòng tại hạ đã có ít nhất mười loại đồ ăn thích hợp để bán trong đại lý. Chỉ là tại hạ đang suy nghĩ xem thứ nào thích hợp nhất.

Phàn Chính sững sờ, hơn mười loại đồ ăn? Đầu bếp Trương Xuân Nhi của bọn họ, muốn làm ra một món ăn mới, không mất một thời gian suy nghĩ thì không làm được.Mà Lý Kỳ vừa mở miệng, đã nói hơn chục, quả thực khiến cho ông ta phản ứng không kịp. Ngây người nửa ngày, mới nói:

- Vậy thì cậu cứ chậm rãi mà nghĩ, chúng ta cũng không vội. Nhưng là cậu tính toán bắt tay từ đâu?

- Điều này…

Lý Kỳ hơi trầm ngâm:

- Có câu, bắt giặc phải bắt vua trước.

- Phỉ Thúy Hiên?

Phàn Chính cười hỏi.

Lý Kỳ gật đầu:

- Chẳng lẽ có gì không ổn?

Phàn Chính lắc đầu nói:

- Cậu có điều không biết. Tất cả Chân Điếm trên đường cái Biện Hà đều thuộc dòng chính của Thái viên ngoại. Có rất nhiều Chân Điếm đã bị y mua. Cậu muốn mua lại từ trong tay của y, là điều quá khó khăn. Khả năng có thể đả thảo kinh xà.

Lý Kỳ nhíu mày, nhìn Phàn Chính, hỏi:

- Vậy không biết Phàn lão gia tử có cao kiến gì không?

Phàn Chính nghĩ một lát:

- Những quán ăn lớn như Phỉ Thúy Hiên, Phan Lâu, Dương Lâu, Chân Điếm xung quanh bọn họ đều là khách hàng quen. Chúng ta không ra tay với đám đó. Ta thấy nên chọn Sư Tử Lâu đi. Không phải cậu tính toán mở quán bar ở đó sao? Vừa vặn ta giúp cậu mở một lỗ hổng ở đó. Mặt khác, ta muốn thay đổi phương thức hợp tác giữa chúng ta.

Lý Kỳ sững sờ, hỏi:

- Không biết Phàn lão gia tử muốn hợp tác thế nào?

- Ta chi bạc, việc mua Chân Điếm, giao hết cho Phàn Lâu. Chờ ta mua xong, ta lại dùng phương thức liên minh gia nhập liên minh của Túy Tiên Cư các cậu. Ngoài ra, Túy Tiên Cư và Phàn Lâu cũng phải lập một khế ước. Chỉ cần Phàn Lâu còn tồn tại, Túy Tiên Cư của các cậu sẽ không được phép mở ở đông thành. Trái lại, Phàn Lâu cũng không dược mở ở nam thành. Mặt khác, quán bar mà cậu đang chuẩn bị mở ở tây thành, Phàn Lâu cũng muốn một thành cổ phần. Số cổ phần này chúng ta sẽ mua của Hồng công tử và Cao nha nội. Mà các cậu thì vẫn chiếm bốn thành. Đương nhiên, lão hủ chỉ cần một thành đó thôi. Còn mọi việc đều do Túy Tiên Cư của các cậu làm chủ.Chúng ta nhất định sẽ không nhúng ta vào…Khụ, khụ..

Phàn Chính nói tới đây, chợt lên cơn ho kịch liệt, vừa ho vừa nói:

- Cậu…Cậu thấy thế nào?

“Liệu lão hàng này có phải đang giả vờ bị bệnh? Suy nghĩ còn chu đáo hơn cả mình. Nhanh như vậy đã biết lợi dụng đại lý liên minh rồi”

Lý Kỳ âm thầm tự định giá. Hắn biết Phàn Chính đề nghị như vậy, chính là muốn đề phòng mình. Sợ tới lúc ông ta chết, Túy Tiên Cư sẽ công kích Phàn Lâu. Ông ta muốn dùng phương thức hợp tác liên minh và một thành cổ phần của quán bar, để gắn kết Túy Tiên Cư và Phàn Lâu lại. Đồng thời còn lợi dụng điều đó để khuếch trương địa bàn của mình. Thật có thể nói là dụng tâm lương khổ.

May mà Lý Kỳ không có dã tâm như Thái Mẫn Đức. Cũng không muốn làm kẻ địch với Phàn Lâu. Đương nhiên, trong điều kiện Phàn Lâu cũng không làm gì gây hại cho hắn. Việc hợp tác này, đối với Túy Tiên Cư hiện tại mà nói, đúng là việc tốt. Bởi vì quyền chủ động thủy chung đều nằm trong tay hắn. Lý Kỳ suy tư một lúc, mới gật đầu nói:

- Không có vấn đề, tại hạ đáp ứng Phàn lão gia tử.

Phàn Chính phất tay:

- Chỉ mỗi cậu đáp ứng thôi còn chưa đủ. Ta muốn chính miệng phu nhân nhà cậu hứa hẹn, rồi đích thân ghi phần khế ước dó.

- Vì sao?

Lý Kỳ không hiểu, hỏi.

Phàn Chính trì hoãn, đáp:

- Thứ cho lão hủ nói những lời đắc tội cậu. Cho dù tới bây giờ lão hủ vẫn không tin cậu. Ta từng nghe qua một số việc giữa cậu và Thái viên ngoại. Lời cậu nói, không thể tin hoàn toàn. Người nào tin là người đó không may mắn. Mà ngay cả lời hứa hẹn, hay khế ước, ở trước mặt cậu, đều giống như chó má. Căn bản không thể cho là thật. Tuy nhiên, lão hủ lại rất tin tưởng cách làm người của phu nhân nhà cậu. 

“Mịa, đây không phải là những lời đắc tội, mà rõ ràng là mắng chửi người. Thỉnh thoảng lão tử mới nói dối một, hai câu. Mà cho dù đúng là như vậy, lão cũng không cần nói thẳng như vậy chứ. Thật tổn thương lòng tự tôn mà.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.