Ác Phu Cường Sủng Thê

Chương 44: Hỉ sơn thôn




Mùa hè năm thứ hai mươi hai dưới thời Vũ Đế, trên giang hồ xảy ra huyết án diệt môn, Vạn Kiếm sơn trang đứng thứ bảy trên giang hồ từ đó đã bị xóa tên. Tương truyền kẻ đứng sau ra tay độc ác là Thanh Y giáo từ trên
trời rơi xuống, mà cái chết của Kiếm Tông lại khó tránh có liên quan đến Thiên Ma giáo, có phải hai giáo phái này có liên hệ bên
trong gì đó hay không? Nhân sĩ giang hồ cũng chỉ suy đoán mà không có chứng cứ. Vạn Kiếm sơn trang bị tiêu diệt giống như
một tiếng sấm nổ nơi chân trời, sau tiếng sấm vang là gió mây
cuồn cuộn, cuối cùng một trận gió tanh mưa máu sẽ phủ xuống
vùng đất phương bắc này.

Hỉ Sơn thôn là một thôn nho nhỏ, chỉ có mấy căn nhà gạch, mấy
cái cửa hàng, bình thường rất ít người đến. Ba ngày trước,
kiếm phái Thanh Thành nhận được một phong thư, trên thư nói, giờ ngọ ba khắc* ngày mùng mười tháng chín, Đường chủ Bạch Hổ đường - Tô Diễn
của Vô Trần cung sẽ đến thăm, bảo họ sắp xếp chuẩn bị hậu sự. Tin này vừa loan ra, liền gây sóng to gió lớn trên giang hồ, bất kể xa gần, ngày đêm lên đường, tề tụ về đây. (*12g45’)

Bên ngoài quán rượu nhỏ, bảng hiệu cũ rách treo xiêu vẹo, tựa
như chỉ cần một trận gió thổi qua là có thể rớt xuống. Trong điếm,
bà chủ là một quả phụ trung niên da mặt màu đen, người làm
duy nhất là con trai của bà. Quần áo hai mẹ con đầy chỗ vá, xem ra
vô cùng mộc mạc.

Hai mẹ con này sống thật vất vả, rõ ràng quản lý quán rượu hai
tầng, nhưng mùa đông hàng năm đều phải ăn trấu nuốt rau, mỗi khi
nghĩ tới đều muốn khóc, cũng hết cách rồi, ai bảo buôn bán ế ẩm
mà chi. Vốn nghĩ năm nay cũng không ngoại lệ, không ngờ mấy ngày nay lại buôn bán náo nhiệt, người đến đầu tiên là hai vị công tử trẻ tuổi, sau đó khách đến cứ mỗi ngày một nhiều thêm, cửa khách
điếm nhỏ này cũng sắp bị san bằng rồi. Những người khách này đều là hiệp khách giang hồ có chút rộng rãi, chỉ cần có rượu có
thịt có phòng ở là được, những thứ khác thì nhất định không cần
tiếp đãi, hai mẹ con bỗng nhiên phát hiện những người giang hồ
này cũng thật đáng yêu, khiến người ưa thích.

”Lạc Nam, chốc nữa con đem cơm tối lên cho hai vị công tử nhé.” Bà
chủ mặt đen cười không ngừng, rảnh rỗi liền vào phòng bếp làm
chút thức ăn bưng ra, đây là tiểu táo*, ban đầu cửa tiệm
nhà mình chẳng có thứ gì, là hai vị công tử thấy mẹ con họ đáng
thương, giúp đỡ dọn dẹp mặt trước cửa tiệm cho gọn gàng, lại giúp
mua rượu mua bột, nói là chẳng bao lâu nữa sẽ làm ăn phát đạt, đợi
khi hai mẹ con kiếm được tiền rồi thì trả lại cho họ, hai mẹ
con hiển nhiên rất biết ơn. (*tiêu chuẩn cơm tập thể cao nhất)

”A, con đi ngay đây.” Lạc Nam không cao, người gầy ốm chỉ còn da
bọc xương, mặc một bộ quần áo rộng thùng thình, chỉ thấy áo
chẳng thấy người, thoạt nhìn hết sức đáng thương. Y bưng mâm lên
lầu, có chút hồi hộp gõ cửa, “Lý công tử, cơm tối đã xong.”

Cửa gỗ khá cũ kỹ vang lên tiếng cót két, cửa từ từ mở ra, “Ừ,
thơm quá, ha ha, lại làm phiền dì Hắc rồi, Lạc Nam, thay ta cảm
ơn dì Hắc nhé.” Người này đương nhiên là Lý Minh Kỳ, nàng nhận
lấy mâm, trên mặt tràn đầy tươi cười ấm áp.

Lạc Nam ngượng ngùng gãi gãi đầu: “Công tử khách sáo rồi, đây
đều là việc mẹ con ta nên làm, ta không quấy rầy các ngươi dùng
cơm nữa.” Nói xong liền chạy, nhìn y như có chút gấp gáp.

Lý Minh Kỳ phì cười: “Nhóc con này, thật đáng yêu.”

Kiếm Hâm ngồi bên cửa sổ ngẩn người nhìn dòng người bên ngoài, mày liễu nhíu chặt, nàng ta giữ tư thế này đã rất lâu, là suy
tư hay đang ngẩn người?

Sở dĩ hai người các nàng đến đây, bởi vì nơi này sẽ là nơi
náo nhiệt nhất võ lâm, mà sư huynh và sư muội của Kiếm Hâm có
thể sẽ xuất hiện. Vừa đợi liền đợi bảy tám ngày, vẫn không có
tin tức, e là đã có chút sốt ruột rồi? Lý Minh Kỳ dọn bát đũa xong, gọi, “Hâm Nhi, đừng suy nghĩ nữa, mau dùng cơm đi.”

”Không biết lớn nhỏ, gọi tỷ tỷ.” Kiếm Hâm thu hồi tầm mắt,
duỗi thẳng lưng, nàng thật quá lạ lùng, rõ ràng mình lớn hơn
nàng, nhưng nha đầu này sống chết cũng không chịu gọi là tỷ tỷ, nàng ta nào biết, thật ra trong tư tưởng, Lý Minh Kỳ không nhỏ hơn nàng ta, gọi tỷ tỷ nàng thật ngại không mở miệng được.

”Vết thương trên người ngươi còn gì đáng ngại không?” Lý Minh Kỳ cười trốn tránh, chuyển sang đề tài khác.

Kiếm Hâm vỗ vỗ ngực: “Đã hoàn toàn bình phục, thuốc của ngươi thật hiệu nghiệm.”

Lý Minh Kỳ cười không nói, thuốc lấy từ tay Phong Thiển Ảnh,
tất nhiên không tệ, “Đến đây, ăn cơm trước đã, không chuyện gì quan
trọng bằng ăn cơm.”

”Đừng nói chuyện của ta, ngươi cũng không tốt gì hơn ta đâu, ngươi
nói xem, suốt dọc đường đi ngươi lẫn trốn ai?” Ngồi xuống trước
bàn, gắp cho Lý Minh Kỳ một ít thức ăn trước, “Xem ngươi ốm thế
nào kìa, ăn nhiều một chút, bồi bổ.”

Lý Minh Kỳ cũng gắp cho nàng ta một cái đùi gà: “Không phải
ngươi không biết, ta đang trốn nhà đi mà, ngàn vạn lần không thể
để người nhà bắt về.”

”Bịa chuyện... Là ngươi bịa chuyện phải không, không phải là ép gả ngươi làm vợ kế cho lão viên ngoại năm mươi tuổi, hay ép gả ngươi làm tiểu thiếp cho phú hào nào đó chứ?”

Lý Minh Kỳ phì một tiếng liền cười ầm lên: “Hâm nhi, trí tưởng
tượng của ngươi quá phong phú rồi, suốt ngày ngươi đều nghĩ
lung tung gì thế.”

”Vậy ngươi nói thật đi, tại sao ngươi lại rời nhà trốn đi?” Kiếm Hâm quyết tâm, hôm nay nhất định phải moi chút thông tin hữu
dụng.

”Chuyện này có chút phức tạp, cha mẹ muốn ta gả cho biểu ca,
ta không đồng ý, bất đắc dĩ mới trốn đi.” Nói xong liền cười,
là cười khổ, “Giang hồ thật khó sống, nơi nào cũng nguy hiểm.
Nếu không gặp được Hâm nhi, không chừng ta đã bị bán đi đâu mất.”

”Ui trời, ngươi đừng có tâng bốc ta, dọc đường đều là ngươi cứu
ta. Nói thật, Minh Kỳ, mấy ngày này may mà có ngươi.” Kiếm Hâm
bình tĩnh nhìn vào mắt nàng, “Đây, lấy trà thay rượu, ta mời
ngươi một ly.”

”Được, chúng ta cạn ly.” Lý Minh Kỳ vô cùng sảng khoái, ly trà
chạm vào nhau trong tiếng cười của hai người, “Hâm nhi, thế nào?
Gần đây ta có chút phong phạm nữ hiệp rồi phải không?”

”Ngươi đó, chính là một con thỏ trắng nhỏ, ăn rau xanh sao có thể biến thành cọp mẹ chứ?”

Lý Minh Kỳ cam chịu thở dài, lại không muốn để nàng ta đắc ý, “Đến đây, thỏ trắng nhỏ ta mời cọp mẹ một ly.”

”Hay lắm, càng lúc càng không biết lớn nhỏ, dám giễu cợt ta,
xem ta trừng phạt ngươi thế nào.” Vươn tay ngọc bắt đầu chọt lét
nàng.

”Ha ha... Ta sai rồi... Hâm nhi tốt, xin hãy nương tay.” Người Lý
Minh Kỳ nhột nhạt, không chịu nổi thần công mười ngón tay của
nàng ta, không lâu liền bắt đầu xin tha, Kiếm Hâm giả vờ tức
giận, “Nói mau, ai là cọp mẹ.”

”Ta... Ta là cọp mẹ.”Lý Minh Kỳ rúm lại như con thỏ rồi lại học
động tác kinh điển của Bạch Trản, “Thế nào, thỏ biến thành
cọp, hài lòng chưa?”

Kiếm Hâm cười chảy cả nước mắt: “Minh Kỳ, ngươi đúng là thần dược khiến người vui vẻ, thật đáng yêu chết đi được.”

Lý Minh Kỳ thấy rốt cuộc nàng ta cũng cười, thật không uổng công
mình giả ngốc: “Đến đây, tỷ muội chúng ta ăn ngụm cơm lớn, uống ngụm trà to, mỗi ngày đều vui vui vẻ vẻ.”

”Ừ, vui vui vẻ vẻ.” Minh Kỳ, quen biết ngươi thật tốt, mặc dù
quen biết không lâu, nhưng ta lại nợ ngươi rất nhiều, bất kể tương lai thế nào, hễ ngươi có việc, ta sẽ bất chấp sinh mạng ra mặt
thay ngươi, đây là một lời hứa, một lời hứa từ tận đáy lòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.