Ác Phu Cường Sủng Thê

Chương 5: Biểu ca




Ánh mặt trời ấm áp xuyên qua song cửa chiếu vào phòng, rọi ánh nắng lên
cái người lười biếng, Lý Minh Kỳ nằm trên giường mềm nhìn Tiểu Mễ chăm
sóc hoa cỏ. Mắt nhìn nhưng trong lòng lại miên man suy nghĩ, nghĩ đến
phiền liền dứt khoát đứng dậy, bắt đầu vào vào ra ra theo Tiểu Mễ.

Hai chủ tớ lớn lên cùng nhau, sao Tiểu Mễ không thể nhìn ra tiểu thư có
điều khác thường? Chỉ là với tính tình của tiểu thư nhà mình, trừ phi là nàng muốn nói, bằng không ngươi có hỏi thế nào nàng cũng nhất quyết
không trả lời. Lý Minh Kỳ đi quanh nàng ta hai vòng, xoay khiến nàng ta
chóng mặt, Tiểu Mễ thỏa hiệp: “Tiểu thư, hay ngài làm thử xem?”

Lý Minh Kỳ nghe thấy liền gật đầu, đón lấy bình, tưới nước cho hoa, lại
nâng tay không đúng, làm nước lẫn bùn văng khắp người mình, giầy thêu
cũng ướt nhẹp. Lý Minh Kỳ dậm chân, tạo ra hai vệt giày sũng nước trên
sàn nhà bằng gỗ, khẽ thở dài: “Đúng là càng ngày càng vô dụng rồi.”

Tiểu Mễ bất đắc dĩ, “Tiểu thư, buổi sáng đã nói chuyện gì với phu nhân thế? Vừa về đến tinh thần liền hoảng hốt.”

“Ừm, cũng chẳng nói gì, chỉ một ít chuyện riêng tư thôi, được rồi, ta
không làm phiền em thêm nữa, ta vẫn nên đi đọc sách thôi.” Lý Minh Kỳ
không nói nữa, lướt qua nha đầu, quay về với cái giường nhỏ kia. Ra dáng ra vẻ như đang đọc sách, xem chưa được hai hàng đã lật sang trang, chỉ
một lát sau liền lật xong quyển sách, trang sách bị nàng lật loạt soạt,
nhưng một chữ cũng chẳng nhớ nổi.

Tiểu Mễ nhìn không nổi nữa, “Tiểu thư, ngài đừng giày vò quyển sách
nữa.” Với tay đoạt lấy đặt lên bàn trà bên cạnh, không nhịn nổi nữa, hỏi thử: “Tiểu thư, ngài đang nhớ biểu thiếu gia sao?”

Vẻ mặt Lý Minh Kỳ lập tức thay đổi, như nuốt phải ruồi bọ: “Nói bậy nói
bạ gì vậy, được rồi được rồi, em mau làm việc của em đi, để ta một mình
yên tĩnh một lát.”

Tiểu Mễ thở dài, tâm tư của chủ nhân nhà mình càng ngày càng khó đoán:
“Tiểu thư, ngài kìm nén như vậy, Tiểu Mễ thấy mà khó chịu.” Thật sự sẽ
mệt chết đó.

Lý Minh Kỳ một lần nữa cầm lấy quyển sách tùy tiện lật tới một trang ở
giữa, đưa đến trước mặt mình, rầu rĩ nói: “Tiểu thư nhà em rất kiên
cường, ngủ một giấc là sẽ tốt thôi.” Tay phải vẫy vẫy xua xua với Tiểu
Mễ.

“Aizzz” Tiểu Mễ thở dài, tự nhiên lại bị tiểu thư nhà mình ghét bỏ.

Sở dĩ tinh thần Lý Minh Kỳ hoảng hốt, là do nhớ tới một chuyện phiền
lòng trong quá khứ, vì không muốn giẫm lên vết xe đổ, nàng liền quyết
định bước một bước gian nan.

Suy nghĩ của Lý Minh Kỳ xoay chuyển, sinh thần của nàng là vào mùng bảy
tháng sau, qua ngày mùng bảy, dì sẽ tới cửa cầu thân, đến lúc đó tộc
trưởng hai nhà đều đồng ý, biểu ca cũng đồng ý, nguyện vọng của nàng còn quan trọng nữa sao? Ngẫm lại cuộc hôn nhân kiếp trước, tim quặn thắt
từng cơn, rõ ràng thực sự yêu nhau, chẳng phải nói phản bội liền phản
bội, nói lợi dụng liền lợi dụng ư? Tình như thế thật quá mỏng manh, nàng không chấp nhận được.

Kiếp trước cha mẹ bị hại, ca ca mất tích, nàng lập tức mất đi ba người
quan trọng, từ thiên đường ngã xuống địa ngục. Biểu ca nói hung thủ là
Vô Trần cung, nàng liền tin, muốn trả thù người nọ, từ đó lộ vẻ khó
chịu, hận không thể ăn sống nuốt tươi, hắn nói gì nàng cũng không tin.
Sau đó biểu ca có niềm vui mới, nàng bị chồng bỏ, lòng của nàng vẫn luôn rối ren, không thấy rõ sự dịu dàng sau vẻ tàn nhẫn của người nọ. Sau
khi tuyệt vọng, điều duy nhất nàng nghĩ đến là cái chết, nàng cảm thấy
mình chỉ còn hai bàn tay trắng, nàng không chịu nổi ánh mắt của người
khác, ánh mắt ấy như đang xem một truyện cười, mà nàng chính là nhân vật chính trong câu chuyện đó.

Đêm hôm đó, trăng rất, rất tròn.

Hắn nói, Kỳ Kỳ, ta không ép nàng, chúng ta nói chuyện......

Đừng bỏ ta lại, thiên đàng địa ngục, nàng không thể trốn thoát đâu,......

Lý Minh Kỳ lại một lần nữa bừng tỉnh mộng, ngực đau dữ dội: “Tiểu Mễ, Tiểu Mễ.”

“Tiểu thư, ngài tỉnh rồi? Lại gặp ác mộng sao?” Tiểu Mễ vội chạy tới:
“Ngực đau sao? Tiểu thư, ngài đừng tự làm khổ mình, nếu cứ tiếp tục, tim sẽ thành bệnh.” Vừa nói vừa đau lòng vuốt ngực giúp nàng.

“Ừ, đừng lảm nhảm nữa, không phải mẫu thân nói hôm nay sẽ đi dâng hương
sao?” Lý Minh Kỳ ổn định lại cảm xúc, bắt đầu chuẩn bị, mặc quần áo.

“Tiểu thư, biểu thiếu gia đến, đang ở đại sảnh nói chuyện với lão gia.” Tiểu Mễ biết mấy ngày nay tiểu thư tránh biểu thiếu gia như tránh tà, nói những lời này cũng là để thử ý tứ của tiểu thư.

“Huynh ấy tới làm gì?” Lý Minh Kỳ nhíu mày, hiện tại nàng chẳng muốn gặp gã chút nào.

“Sáng sớm ngài ấy đã đến, nghe nói phu nhân và tiểu thư muốn đi dâng
hương, liền muốn đi cùng, lão gia giữ ngài ấy lại ăn điểm tâm.” Giọng
Tiểu Mễ nhỏ dần.

Lý Minh Kỳ bắt đầu đau đầu, vốn muốn đứng dậy lại nằm trở xuống, giận dỗi nói: “Ta không đói bụng, không muốn ăn điểm tâm.”

Tiểu Mễ thực không rõ, sao biểu thiếu gia lại chọc tới tiểu thư nhà mình rồi? Sao đột nhiên tiểu thư lại đổi tính? “Tiểu thư, chủ nhân tốt của
em, ngài đừng khó chịu gây rối nữa.” Tiểu Mễ cam chịu kéo kéo chăn, ngặt nỗi sức lực không bằng tiểu thư, đổ mồ hôi đầm đìa, “Tiểu thư, rốt cuộc ngài nghĩ gì thế, cứ trốn tránh như vậy cũng không phải cách.”

Lời này của Tiểu Mễ chạm tới đáy lòng Lý Minh Kỳ, những chuyện phiền
toái này sớm muộn gì cũng nên giải quyết, chi bằng thừa dịp này giáp mặt nói rõ với huynh ấy, suy nghĩ cặn kẽ mọi lợi hại trong đó xong, nàng
nhú đầu ra khỏi chăn: “Tiểu Mễ, em đúng là càng ngày càng thông minh.”

“Tiểu thư, vậy thì dậy nhé?” Tiểu Mễ vuốt vuốt mồ hôi trên trán, mặt đầy cam chịu.

“Dậy chứ, không phải cha mẹ còn đang chờ ta dùng bữa sao.”

Lúc Tiểu Mễ hầu hạ nàng mặc quần áo, lại không nhịn được mà thăm dò, “Tiểu thư, ngài thật sự không thích biểu thiếu gia ư?”

Lý Minh Kỳ gõ đầu nàng ta, cười mắng: “Càng ngày càng không biết lớn
nhỏ, quan tâm quá nhiều, mau chỉnh trang đi, đừng để cha mẹ ta chờ lâu.”

“Ôi, tiểu thư, bây giờ ngài mới sốt ruột ư.” Tiểu Mễ xoa xoa cái trán
đau, sẳng giọng: “Tiểu thư, ngài lại gõ đầu em, gõ riết sẽ thành ngốc
luôn đó.”

“Nói bừa, rõ ràng càng gõ càng thông minh, biết cả làm nũng luôn rồi.” Lý Minh Kỳ vượt qua cảm giác tồi tệ, càng thêm hoạt bát.

Hai chủ tớ nói nói cười cười đi tới đại sảnh, Trương Tử Tuấn đang nói
chuyện phiếm với Lý Tấn Dương, thấy Lý Minh Kỳ đến, liền buông chén trà, đứng dậy ra đón, giọng điệu vội vàng, sắc mặt cũng có chút tiều tụy,
“Minh Kỳ, đã khỏe hơn chút nào chưa?” Nhìn hai người thực sự rất thân
thiết.

Tổn thương trong lòng Lý Minh Kỳ còn chưa tan, thấy gã đến gần liền
nhanh chóng lui về sau mấy bước, “Đa tạ biểu ca quan tâm, chỉ bị nhiễm phong hàn mà thôi, đã không còn gì đáng ngại.” Nói xong còn nhún người.

“Biểu muội học được những nghi lễ rườm rà này từ khi nào vậy?” Trương Tử Tuấn nhìn nàng, ánh mắt dịu dàng như nước.

Lý Minh Kỳ né tránh tầm mắt của gã, không khí giữa hai người có phần xấu hổ. Lý Minh Kỳ lại không biết nên nói cái gì, đã nhiều ngày Trương Tử
Tuấn không gặp nàng nên rất nhớ, muốn dùng ánh mắt thâm tình biểu hiện
sự nhớ nhung. Những ngày gần đây, gã cảm nhận được rõ ràng biểu muội có
vẻ xa lánh, điều này khiến gã vô cùng buồn rầu, “Biểu muội, mấy ngày
nay, ta rất nhớ muội, mỗi lần đến thăm, đều bị muội chối từ không gặp.”

“Biểu ca, huynh nghĩ nhiều rồi, không phải vì muội sợ sẽ lây bệnh cho
huynh sao.” Lý Minh Kỳ gượng ép nhếch nhếch khóe môi, lướt qua gã, trực
tiếp nhào tới bên người Lý phu nhân, “Cha, mẹ, còn chưa dùng bữa sao?
Con đói bụng lắm rồi.”

Lý Tấn Dương và phu nhân liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được kinh ngạc cùng nghi ngờ trong mắt đối phương.

Lý Tấn Dương ho khan một tiếng, “Tử Tuấn này, chúng ta ăn cơm trước, có
lời gì, sau khi ăn xong bọn trẻ các con cứ từ từ mà nói.” Cũng chính là
tạo đường lui cho Trương Tử Tuấn. “Minh Kỳ, hôm nay ngoan ngoãn đi với
mẹ con, mấy ngày nay tâm trạng con không tốt khiến mẹ con thực lo lắng,
nếu không có chuyện gì lớn, cũng nên ra ngoài một chút cho khuây khỏa.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.