Ác Phu Cường Sủng Thê

Chương 4: Chuyện cũ




Đề tài chuyển quá nhanh, Lý phu nhân bất ngờ, thật lâu sau mới hỏi, “Đã
đeo nhiều năm như thế, sao đột nhiên lại hỏi tới chuyện này?”

“Con vẫn luôn muốn hỏi, từ khi con có hiểu biết đã đeo, bởi vì đeo càng
lâu, nên mới càng tò mò, ngay cả ca ca cũng không có mà.” Lý Minh Kỳ che giấu cảm xúc trong ánh mắt, khối ngọc này theo nàng mười bảy năm, lúc
thành thân đột nhiên biến mất tăm, nàng tìm thật lâu, tìm khắp nơi đều
không thấy, tưởng đã đánh mất.

Vài năm sau, người nọ không hề báo trước đột nhiên xông vào, nói ngọc này là ngọc Long Phượng, vốn là một đôi, là tín vật kết thân, hắn có thể không cần ngọc, nhưng nhất định phải lấy người. Lúc ấy nàng
mờ mịt, cha mẹ đã qua đời, nàng không có cách nào xác minh lời hắn nói,
chỉ nghĩ hắn là một tên lường gạt. Sau đó biểu ca nói hắn là người của
Vô Trần cung, là kẻ ác, cái chết của cha mẹ có thể có liên quan đến hắn.

“Chuyện này.......” Lý phu nhân có chút chần chờ, chuyện xưa năm đó, bà chưa từng nghĩ sẽ nói cho con gái biết.

Thấy mẫu thân muốn nói lại thôi, rõ ràng là không muốn cho mình biết,
nàng đành phải hạ liều thuốc mạnh, “Mẹ, trước đó vài ngày con đến tiệm
tạp hóa, gặp một nam tử, bên hông hắn đeo một khối ngọc bội giống của
con. Con tò mò liền hỏi ông chủ Vương, ông chủ Vương nói ngọc bội con
đang đeo là ngọc Long Phượng, long phượng chẳng chia lìa, là một đôi.
Con gái nghe xong liền cảm thấy kỳ lạ, vốn định ngăn người nọ để xem cho kỹ, lúc con bước ra, người nọ đã biến mất. Sau hôm đó, con thường xuyên nhớ tới lời của ông chủ Vương, không dối gạt mẫu thân, cứ thế mà con cứ nghĩ mãi.” Chuyện đầu tiên mà Lý Minh Kỳ học được sau khi trọng sinh là nói dối, hơn nữa còn nói dối không chút chột dạ.

“Con nói gì kia?” Ánh mắt Lý phu nhân kinh ngạc không thể tin nhìn con
gái, chỉ trong nháy mắt liền lộ rõ cảm xúc, đã đủ khiến Lý Minh Kỳ hiểu
ra, hôn ước là có thật, “Mẹ, hãy nói cho con biết đi, con muốn biết.”

“Chẳng lẽ nó thật sự còn sống? Nhưng tại sao đã quay về, lại không đến cầu hôn.”

Gió nhẹ lướt qua, thổi lay động mặt hồ yên ả, Lý Minh Kỳ hơi cúi đầu,
mặc cho dãi tóc đen phơ phất che khuất ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của
mẫu thân.

Lý phu nhân cúi đầu thở dài, nếp nhăn nơi khóe mắt nhíu lại, như đang
nhớ đến việc gì, lại như đang suy nghĩ điều gì. Lý Minh Kỳ lẳng lặng chờ đợi, không hề thúc giục, nàng không muốn mẫu thân nhìn ra lòng nàng
đang rất lo lắng và gấp gáp. Sau đó nàng nghe thấy mẫu thân hỏi: “Kỳ Kỳ, có một số việc, nếu đã biết thì sẽ trở thành gánh nặng, con xác định là con muốn biết?”

“Mẹ, con gái muốn biết.”

Lý phu nhân hiền hòa vuốt vuốt tóc mai con gái, cuối cùng quyết định nói rõ mọi việc, “Đây là chuyện từ mười mấy năm trước, ta và phụ thân con
vốn không muốn nói cho con biết, muốn con thanh thản, không có áy náy gì mà lập gia đình.”

“Mẹ, con gái đã trưởng thành, đây lại là chuyện của con, con gái có
quyền biết, mẹ hãy nói cho con biết đi.” Lý Minh Kỳ xuất chiêu làm nũng, cả người dựa sát ngã vào lòng mẫu thân, “Mẹ, con gái tò mò, mẹ hãy nói
cho con biết đi.”

“Con đã muốn biết, vậy mẹ sẽ nói cho con biết.” Nương theo mái tóc dài,
Lý phu nhân nhìn dung nhan xinh đẹp của con gái, lộ ra chút ý cười, “Lúc cha con còn trẻ kết giao bằng hữu khắp nơi, một lần vì nhờ vả
của bằng hữu mà đưa một món hàng đến Nam Dương, không ngờ món hàng này
lại ‘không sạch sẽ’, bị cuốn vào chuyện rắc rối của giang hồ, rước lấy họa sát thân, trong lúc nguy cấp, được Trầm Thanh Nhai của Bắc Minh sơn trang cứu,
tính tình hai người tương đồng, trò chuyện hợp ý, liền kết bái huynh
đệ.”

Từ đó về sau hai nhà thường xuyên qua lại, thân thiết như một. Năm đó, Lý phu nhân mang thai mười tháng, sắp lâm bồn, Trầm Thanh Nhai cùng vợ con đến chúc mừng. Đang khi vui vẻ, có một lão đạo đến gõ cửa, lão đạo này tiên phong đạo cốt, rất giống cao nhân, cất giọng sang sảng, nói đứa con thứ ba của Trầm gia thông minh quá mức, sẽ gặp họa sát thân, sợ là khó có thể lớn lên.

Đứa bé thứ ba này của Trầm gia thông minh vượt trội, thân thể lại yếu ớt, chính là một cái ấm sắc thuốc, Trầm Thanh Nhai đã tìm không biết bao nhiêu thầy thuốc, đã từng nhờ đến cả ngự y trong kinh thành xem bệnh bốc thuốc, họ đều nói đứa bé sinh
non nên yếu ớt, cẩn thận chăm sóc thì có thể sống đến năm mười tuổi.

Điều trị bốc thuốc mấy năm mà cũng không thấy hiệu quả, Trầm Thanh Nhai
đã gần như hết hy vọng. Nay nhìn thấy dáng vẻ của lão đạo, thầm biết đã
gặp được cao nhân, hy vọng mong manh lại trào dâng mãnh liệt, liền cúi
người vái chào, tha thiết hỏi, bệnh của con trai nên chữa thế nào?

Đạo sĩ nói, muốn giữ thằng bé ở lại nhân gian, không khó, hy vọng đặt
ngay trên người bé gái chưa chào đời này, hai đứa bé có duyên hai kiếp,
để chúng kết thân là được. Nhưng lão đạo nói con thứ ba của Trầm
gia phải đi theo ông, một là để điều dưỡng thân thể cho thằng bé, hai là giúp thằng bé tránh khỏi kiếp nạn, từ đó về sau, nhân duyên của hai đứa bé thế nào thì phải xem sắp xếp của số mệnh.

Mặc kệ đạo nhân nói là thật hay giả, Trầm phụ cũng thà tin là thật, liền ước hẹn cùng lý phụ, mười lăm năm sau, nếu con trai thân thể khỏe mạnh, liền bảo nó đến cưới tiểu thư, thất hứa thì hôn ước sẽ bị hủy. Tuy Lý
Tấn Dương cảm thấy thật có lỗi với con gái, nhưng vì huynh trưởng, cũng
đành gật đầu đồng ý, định ra ước hẹn mười lăm năm.

“Bé gái đó chính là con, Minh Kỳ.” Lý phu nhân nói có chút buồn thương, sợ con gái không thể đối mặt.

“Mẹ, ý của mẹ là con đã có hôn ước?”

“Trầm gia nay đã người mất nhà tan, mười lăm năm ước hẹn cũng đã trôi
qua, aiz, tính ra, đứa bé Ngạn Khanh kia cũng đã hai mươi mốt tuổi rồi.
Mấy năm nay cha con cũng hỏi thăm khắp nơi, đáng tiếc vẫn không có tin
tức.”

“Mẹ, vì sao Trầm gia lại bị diệt môn?”

“Kỳ Kỳ, đây đều là chuyện xưa năm cũ, con biết nhiều cũng không tốt.” Lý phu nhân không muốn nói nhiều thêm nữa, chỉ hỏi: “Con à, con khẳng định nam tử ngày đó con gặp cũng đeo ngọc bội giống hệt con sao?” Biển người mờ mịt, sao lại dễ gặp nhau như vậy, nếu thật sự đã quay lại, dù không
thể quang minh chính đại mà tới thì cũng phải âm thầm gặp mặt.
Tuy chuyện của Trầm gia đã cách mười lăm năm, nhưng vẫn chưa giải quyết
xong, dù thằng bé Ngạn Khanh kia còn sống, nhưng trong lòng bà vẫn không muốn gả con gái cho con trai nhà họ Trầm, quá nguy hiểm.

“Mẹ, con chỉ vô tình liếc qua, chưa nhìn thật rõ, chỉ cảm thấy hình dáng ngọc bội có vài phần tương tự.” Sao Lý Minh Kỳ có thể nói là mình đang
nói dối, thấy mẫu thân không muốn nói rõ đuôi đầu, nàng cũng không tiếp
tục hỏi nữa.

“Việc này, con đừng bận tâm, để ta và phụ thân con xử lý là được.” Lý
phu nhân tạm dừng một chút, lại nghĩ tới việc gì đó, hỏi: “Minh Kỳ, con
hãy nói thật đi, con thật sự không thích biểu ca của con sao?”

“Mẹ, sao mẹ lại hỏi thế, con thật sự không thích, đối với biểu ca con
chỉ ngưỡng mộ mà thôi, không phải cảm tình nam nữ, mẹ hãy tin con.” Nếu
có thể, nàng chẳng muốn nhìn thấy gã chút nào.

Thấy vẻ vội vàng của con gái, Lý phu nhân liền tin bảy phần, bà suy tư,
nếu con gái nhà mình không thích Tử Tuấn, thằng bé Tử Tuấn phải làm sao
đây? Việc này vẫn nên sớm giải quyết, ngay cả vóc dáng nhân phẩm của Tử
Tuấn mà cũng chướng mắt, vậy Kỳ Kỳ sẽ thích loại nam nhân thế nào đây?
Con gái đã đến tuổi thành gia lập thất, nên lo nghĩ rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.