Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/doctruyenonline.co/wp-includes/functions.php on line 6114
Ôm Đùi Bạn Trai Cũ - Chương 22: 22: Chương Trình Tình Ái 13 So Tài Nấu Ăn : doctruyenonline.co

Ôm Đùi Bạn Trai Cũ

Chương 22: 22: Chương Trình Tình Ái 13 So Tài Nấu Ăn




Thẳng đến tối chủ nhật, Nhiêu Thanh Án và Phù Kiêu mới trở lại .
"Nghe nói trong lúc hẹn hò, cô đột nhiên có việc, Phù Kiêu đi cùng với cô." Nhiêu Thanh Án hỏi Vạn Viện Viện rằng tổ chương trình giải thích với những người khác thế nào, Vạn Viện Viện nói lại như vậy.
Nhiêu Thanh Án lúc này mới khẽ thả lỏng, may lý do này còn khá hợp lý.
"Thanh Án, cô đi chụp quảng cáo sao?" Vạn Viện Viện hỏi.
"À, ừ." Nhiêu Thanh Án trả lời.
Vạn Viện Viện nhìn chằm chằm cô, lộ ra một nụ cười mờ ám: "Thật vậy à?"
"Ai nha, cô đừng hỏi nữa." Nhiêu Thanh Án tránh mặt đi, không để cho cô ấy nhìn thấy khuôn mặt ửng đỏ của mình.
Vạn Viện Viện không tiếp tục truy hỏi nữa, "Cô đỏ mặt cái gì? Cô không nói tôi cũng đoán được."
"Cô đoán được cái gì?"
"Cư dân mạng đều nói, có đôi lúc ánh mắt của Phù Kiêu nhìn cô như sói, cô nam quả nữ, đêm không về ngủ, hơn nữa nhìn bộ dáng thẹn thùng mờ ám này của cô..." Vẻ mặt Vạn Viện Viện kiểu "Mọi người đều là người trưởng thành, thoải mái đi" hỏi, "Mùi vị thế nào? Phần cứng thế nào? Kỹ thuật thế nào?"
Nhiêu Thanh Án thật sự không chống chọi nổi sự truy hỏi, chỉ có thể nói: "Không kể cho người khác!"
"Keo kiệt." Vạn Viện Viện ghét bỏ chọc chọc cô.
Tuần thứ 4, địa điểm du lịch là một thành cổ có lịch sử lâu dài.

Nơi này mang đậm sắc thái truyền thống văn hóa, rất phong phú, cổ kính, yên tĩnh, làm cho người ta cảm thấy như đang xuyên không về thời cổ đại xa xưa.
Lần này nơi ở của nhóm khách mời là một ngôi nhà cổ được lưu truyền lại, tuy rằng bề ngoài nhìn có vẻ cũ kỹ nhưng nội thất bên trong vẫn đầy đủ đồ hiện đại, hoàn toàn không cần lo lắng việc sinh hoạt gặp khó khăn.
Nhiêu Thanh Án và Phù Kiêu đi dạo ở bên ngoài mới về, thấy trong sân xích một con chó to, nhìn có vẻ rất dữ.

Nhiêu Thanh Án có chút sợ hãi, nên tránh xa, đi một vòng to mới vào bên trong.
"Đây là chó của ai?" Phù Kiêu tất nhiên là không sợ chó nhưng thấy Nhiêu Thanh Án sợ, mới đi vào đã hỏi.
"Là của tôi." Tô Toàn nhấc tay, nghiêng đầu cười, "Đáng yêu không?"
"Cô gọi thế kia là đáng yêu?" Vạn Viện Viện nói, "Tôi nhìn còn thấy sợ."
"Không đâu, tôi cảm thấy rất đáng yêu, lông xù xù." Tống Á Tư nói, cô ta quay đầu hỏi Mạnh Tử Châu, "Tử Châu, anh thấy thế nào? Anh sợ nó không?"
"Bình thường, trong nhà tôi cũng nuôi chó." Mạnh Tử Châu nói.
"Dù gì cũng xích, sẽ không có chuyện gì đâu." Tôn Li cười nói, "Cũng khó có được một con động vật nhỏ để chơi đùa cùng."
"Nếu tôi nhớ không nhầm, loại chó này hình như là chó dữ." Thạch Quyền nói, "Thấy người lạ sẽ rất cảnh giác thậm chí là tấn công, nhất định không thể thả nó ra."
"Chó nhà tôi sẽ không cắn người đâu, nó rất ngoan.

Mọi người xem, nó ở trong sân còn không sủa nữa." Tô Toàn nói hộ cho chó nhà mình.
"Chó không sủa mới đáng sợ." Vạn Viện Viện nhỏ giọng nói thầm.

"Ai nha, Viện Viện, nếu cô thật sự sợ thì cô đừng nhìn nó.

Chó rất đáng yêu mà, tôi là tôi rất thích ~" Tống Á Tư nói.
"Nếu xích thì không cần sợ." Lam Ôn Mậu ôn hòa nói, "Chỉ là Tô Toàn, đồ ăn cho chó này của cô là thịt sao?"
"Tất nhiên là thịt rồi, tôi còn cố ý thuê một người làm riêng." Tô Toàn nói, "Chó nhà tôi ăn rất khoẻ, một bữa cũng phải hết mấy cân."
Nhiêu Thanh Án bĩu môi không nói lời nào, đúng là người còn không bằng chó mà, cô còn chưa được ăn bữa nào xa xỉ như vậy.
"Mặc kệ là có cắn người hay không, sủa hay không sủa, dọa đến người khác thì không được.

Tốt nhất đừng có mang con chó đó xích ở cửa hay là để giữa sân." Phù Kiêu nói.
"Chó của tôi có thể giữ căn viện này đấy!" Tô Toàn tủi thân nói.
"Dọa đến người khác." Phù Kiêu nói.
"Dọa đến ai?"
"Dọa đến tôi." Vạn Viện Viện xen mồm vào, "Vừa nãy khi đi vào tôi cũng không dám đi qua gần chỗ nó."
"Tôi thấy có mà dọa đến cái người nhát gan Nhiêu Thanh Án kia thì có!" Tô Toàn nhìn thẳng Phù Kiêu, hùng hổ nói.
"Đúng, dọa đến tôi." Nhiêu Thanh Án đang ngồi trên ghế sô pha mở miệng nói, "Dọa tôi sợ muốn chết."
Tô Toàn dời tầm mắt qua người Nhiêu Thanh Án, cười lạnh: "Đúng là già mồm nói láo, giả vờ cho ai xem?"
"Giả vờ cho anh Phù Kiêu xem đó, cô xem anh ấy đau lòng cho tôi kìa ~" Nhiêu Thanh Án chớp chớp mắt, cố ý nói.
"Cô!"
"Ôi, em sợ quá anh Phù Kiêu ơi~" Nhiêu Thanh Án nói vậy nhưng trên mặt không có chút gì gọi là sợ hãi nào.
Mâu thuẫn của hai người này đã sớm công khai, hầu như bây giờ mọi người cũng không còn khuyên ngăn nữa, chỉ ngồi tại chỗ xem hai người họ tranh qua cãi lại.
Tô Toàn tất nhiên không sợ người khác nói cô ta nhân cách giả tạo, dù sao khi cô ta tham gia chương trình tình ái này cũng đã mất một ít fan.

Muốn mất bao nhiêu thì cứ mất, đằng nào sau lưng cô ta còn có công ty giải trí Đằng Tinh nâng đỡ, cô ta sợ cái gì.
Mà Nhiêu Thanh Án vốn cũng chẳng có gì, cô lại càng không sợ, cấu xé biết đâu lại hot, sao lại không làm.

Chỉ là không biết tổ chương trình có dám phát sóng đoạn này ra hay không thôi.
Sự thật nói cho chúng ta biết, chỉ cần lá gan bạn đủ lớn, hãy thử liều một phen, biến xe đạp thành ô tô.

Tổ chương trình đúng là dám phát sóng đoạn ngắn các cô đấu khẩu nhau thật.

Bởi vì độ hot CP cộng với độ hot cấu xé một bước trở thành chương trình tạp kỹ hàng đầu của năm, mà tên tuổi của Nhiêu Thanh Án được lan truyền khắp cả nước.

Đương nhiên, đó là chuyện của sau này.
"Mắc ói!" Tô Toàn tức đến hộc máu.
"Thanh Án, cô vẫn nên ít tranh cãi với Tô Toàn thôi, cô có biết nhà Tô Toàn bọn họ —" Lam Ôn Mậu thấp giọng nói với Nhiêu Thanh Án.
"Tôi biết." Nhiêu Thanh Án cắt ngang lời anh ta, "Người nhà bọn họ đã đến tìm tôi."
Lam Ôn Mậu hơi kinh ngạc, "Họ tìm cô làm gì?"
"Này?" Phù Kiêu dùng bàn tay to lớn che mặt Nhiêu Thanh Án lại, ngăn cách giữa hai người họ, Lam Ôn Mậu ngước mắt lên đối mặt với Phù Kiêu, "Án Án vui vẻ là được, không cần người khác quan tâm." Phù Kiêu nói.
Nhiêu Thanh Án đẩy tay Phù Kiêu ra, nhìn Lam Ôn Mậu cười nói: "Không có chuyện gì, đàn anh không cần lo lắng."
Tầm mắt Lam Ôn Mậu xẹt qua Nhiêu Thanh Án đang cầm lấy tay Phù Kiêu, ánh mắt có chút cô đơn.

Hai người bọn họ chẳng thèm che dấu gì, nghiễm nhiên bây giờ là đang trong quá trình yêu đương, anh ta nên sớm buông bỏ thì hơn.
Thật khéo làm sao, Tô Toàn và Nhiêu Thanh Án lại cùng bốc phải thẻ nấu cơm.
"Hay là, đổi lại đi?" Lam Ôn Mậu đề nghị.
Nhiêu Thanh Án liếc mắt nhìn Tô Toàn một cái, Tô Toàn vừa hay cũng trừng mắt nhìn cô, "Tô đại tiểu thư cũng biết nấu cơm à?" Cô hỏi.
"Chắc chắn là không bằng đồ ăn đầy dầu mỡ của cô Nhiêu nấu."
"Nhưng mà vẫn có người thích ăn đó" Nhiêu Thanh Án kéo kéo áo Phù Kiêu, "Anh nói có phải không, anh Phù Kiêu?" Cô sợ anh không nể mặt mũi cho mình vào thời khắc mấu chốt nên ánh mắt mang theo chút doạ dẫm.
Phù Kiêu có hơi buồn cười, cái người này còn dám dọa dẫm anh, lá gan càng ngày càng lớn, "Gọi lại tiếng anh nghe đi."
Những người ngồi đó đều bày ra vẻ mặt ghét bỏ, Vạn Viện Viện còn đặc biệt khoa trương.
"Anh, Phù, Kiêu." Nhiêu Thanh Án nghiến răng nói.
"Thích ăn, đều thích ăn, Án Án làm, thì là thích ăn nhất." Phù Kiêu cười nói.
Tô Toàn hung hăng trừng mắt nhìn Nhiêu Thanh Án, khoé mắt bắt đầu ngân ngấn nước, cô ta lại nhìn về phía Lam Ôn Mậu.
Lam Ôn Mậu: "..."
Lam Ôn Mậu đột nhiên nhớ tới lời ông chủ dặn dò, để mình chiếu cố em gái anh ta cho tốt.
Lam Ôn Mậu khụ một tiếng, "Cái đó, nếu không tôi với Tô Toàn đổi cho nhau, để lần sau Tô Toàn lại nấu?"
"Không!" Tô Toàn nói, "Nhiêu Thanh Án, chúng ta đấu với nhau xem ai nấu ngon hơn!"
"Tùy cô." Nhiêu Thanh Án nhún vai nói.
Ngày hôm sau, Lam Ôn Mậu đứng ngồi không yên nên đi đến phòng bếp xem sao, kết quả phát hiện phòng bếp chật kín người...!Trừ khách mời ra, còn có người của tổ chương trình.
Người của tổ chương trình thấy Lam Ôn Mậu đến, vội tránh ra một đường cho anh ta tiến vào.

"Chậm một chút, đừng để đứt tay." Phù Kiêu đứng ở một bên dặn dò.
"Anh ra ngoài đi, không cần ở đây làm phiền em." Nhiêu Thanh Án vừa thái rau lại vừa phải nghe Phù Kiêu cằn nhằn.
Phù Kiêu bị ghét bỏ: "..."
"Đợi đã, Tô Toàn cô bỏ nhiều muối như vậy làm gì?" Lam Ôn Mậu thấy Tô Toàn múc một thìa muối lớn định thả vào trong nồi, có cảm giác không ổn nói.
Đáng tiếc Lam Ôn Mậu nói quá chậm, Tô Toàn đã đổ cả thìa vào nồi, cô ta ngây ngốc nói: "Đâu phải muối, tôi cho đường mà."
Tống Á Tư co rút khóe miệng: "Cô chắc chắn đó là đường không?"
Tô Toàn nhíu mày, cầm lấy một cây đũa chấm chấm vào thứ màu trắng vừa đổ, đưa vào miệng nếm thử, đúng thật là muối.
Vẻ mặt cô ta quẫn bách, nhìn nồi đồ ăn chính mình vất vả mãi mới học được trên mạng, Nhiêu Thanh Án trùng hợp nghe thấy, quay đầu sang xem, nở một nụ cười đầy ý tứ, Tô Toàn tức đến phát khóc.
Sau đó cô ta bắt đầu nổi giận, cầm cái thìa hung hăng ném vào trong nồi, khiến nước ngóng bắn tung tóe ra ngoài, tất cả mọi người đều bị dọa lùi ra phía sau vài bước, Phù Kiêu nhanh chóng kéo Nhiêu Thanh Án tránh ra.
"Tô Toàn, cô phát cáu cái gì?" Phù Kiêu nhíu mày nói.
Tô Toàn vừa khóc vừa uất ức nhìn anh, "Các người bắt nạt tôi!"
"Ai bắt nạt cô, không biết thì học, nổi nóng thì có thể giải quyết vấn đề à?" Phù Kiêu lạnh lùng cứng rắn nói, "Cô có biết cô vừa rồi thiếu chút nữa khiến người khác bị bỏng rồi không?"
Nhiêu Thanh Án nhìn Phù Kiêu lúc này đang không vui, đột nhiên nhớ đến lời Phù Sơ Nhiên nói Phù Kiêu giống như cha cô ấy...!Cũng không phải nói là Phù Kiêu giống như cha Tô Toàn, nhưng vẻ nghiêm mặt dạy bảo người của anh, thật đúng là làm cho người ta có chút hoảng sợ.
Thấy bầu không khí gượng gạo, Lam Ôn Mậu thở dài trong lòng một hơi rồi nói: "Tôi thay Tô Toàn xin lỗi."
"Ai cho anh thay tôi xin lỗi!" Tô Toàn không quan tâm cả giận nói.
"...! Anh trai cô cho." Lam Ôn Mậu nói.

Nếu không phải thân bất do kỷ, ai sẽ tình nguyện đi quản chuyện của đại tiểu thư kiêu ngạo ngang ngược này.
"Không sao đâu, làm hỏng thì làm lại lần nữa, tôi dạy cho cô." Lam Ôn Mậu ôn hòa nói.
Tất cả mọi người trong phòng đều giơ cho Lam Ôn Mậu một ngón tay cái, tính tình Lam lão sư thật là tốt, này thì ai mà chịu nổi.
Tô Toàn dù có ngang ngược thế nào, lúc này cũng không tiện từ chối Lam Ôn Mậu, "Ừ" một tiếng.
"Đàn anh phải chịu khổ rồi." Nhiêu Thanh Án thêm dầu vào lửa.
"Cô nói cái gì!" Tô Toàn trừng mắt nói.
Đừng nói nữa đừng nói nữa.

Lam Ôn Mậu cười khổ trong lòng.
"Đàn anh thật là thảm." Nhiêu Thanh Án lắc đầu một cái, quay người lại tiếp tục thái rau.
Nhiêu Thanh Án nói lời này cũng không có ý hạ thấp âm lượng, Tô Toàn tất nhiên là nghe được, thiếu chút nữa vén tay áo lao vào đánh nhau.

Lam Ôn Mậu kịp thời giữ chặt lấy cô ta, "Đầu tiên, chúng ta đổ mấy thứ trong nồi ra đã."
"Ít quan tâm người khác." Phù Kiêu nói
Nhiêu Thanh Án trả lời có lệ "Ừ ừ" hai tiếng.
Phù Kiêu nở nụ cười, nếu không phải cô đang bận thì đã lôi cô ra ngoài "giáo huấn" một trận rồi.
Sau một trận gà bay chó sủa, Tô Toàn nhờ Lam Ôn Mậu chỉ dẫn cuối cùng cũng làm ra một nồi thức ăn.
Mọi người nhìn đồ ăn trên bàn, u ám nhìn nhau, dùng ánh mắt để trao đổi, này là để người ăn?

Tô Toàn: "Ăn đi."
Người đầu tiên thử đồ ăn của Tô Toàn là Lam Ôn Mậu, nhận xét: "Cũng được." Nhảm nhí, là anh ta chỉ dạy, chắc chắn sẽ không để mình bị độc chết.
Tô Li cũng gắp một đũa, "Lần đầu tiên nấu được như vậy cũng rất tốt."
Mạnh Tử Châu bán tín bán nghi ăn một chút, thờ dài nhẹ nhõm một hơi, tích cực cổ vũ: "Thật sự không tồi!".

Truyện Teen Hay
Trên mặt Tô Toàn lộ ra chút nụ cười kiêu ngạo.
Những người khác cũng lần lượt thử đồ ăn của Nhiêu Thanh Án, cũng nhao nhao khen một chút, đều dính mưa (*), ai cũng không thể đắc tội được.
(*) từ gốc là 雨露均沾: có nghĩa là không quá ưu ái một vài người, cũng không bỏ bê một vài người quá nhiều, đều đối xử bình đẳng.
"Ai thắng?" Tô Toàn hỏi.
"Đều thắng, đều thắng, hòa nhau." Mạnh Tử Châu nói.
"Không được, tại sao lại là hòa nhau!" Tô Toàn không phục nói, "Chỉ được một người thắng."
Những người khác: "..." Nói hòa nhau đã là muốn giữ mặt mũi cho cô rồi đại tiểu thư ơi.
Bởi vì lý do thân phận của Tô Toàn, những người khác đều không dám đắc tội cô ta, cho nên không thể không tâng bốc Tô đại tiểu thư này.

Cũng chỉ có Nhiêu Thanh Án đối đầu với cô ta, khiến cho Tô Toàn tức giận đến mức nhảy dựng lên.
Nhiêu Thanh Án không quan trọng thắng thua, Phù Kiêu thích ăn là được.

Chỉ cần điểm ấy cũng khiến Tô toàn tức chết, về phần người khác chọn ai...!Cô không cần quan tâm.
Vạn Viện Viện tất nhiên sẽ nói: "Đương nhiên là Thanh Án thắng."
Tống Á Tư: "Ách...!Tôi cảm thấy của Tô Toàn tốt hơn một chút."
Tôn Li: "Tôi cũng thấy của Tô Toàn ngon hơn."
Mạnh Tử Châu: "...!Tôi không bỏ phiếu."
Thạch Quyền: "Thanh Án."
"Án Án làm ngon nhất." Phù Kiêu nói.
Tới lượt Lam Ôn Mậu chấm điểm, tất cả mọi người đều theo dõi anh ta.

Lam Ôn Mậu do dự một lúc, một bên là ông chủ dặn dò, một bên là đàn em.

Lam Ôn Mậu hít sâu một hơi nói: "Tôi đi nhà vệ sinh trước." Nói xong anh ta liền chuồn mất.
Hai phiếu trắng, Nhiêu Thanh Án ba phiếu, Tô Toàn hai phiếu.
Nhiêu Thanh Án nghiêng đầu, lộ ra nụ cười khiêm tốn với Tô Toàn: "Ôi chao, thật sự là ngại quá."
Tô Toàn tức giận đến hết muốn ăn, bực bội rời đi..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.