Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/doctruyenonline.co/wp-includes/functions.php on line 6114
Bất Tiếu Phù Đồ - Quyển 3 – Chương 87: Quy hoạch : doctruyenonline.co

Bất Tiếu Phù Đồ

Quyển 3 – Chương 87: Quy hoạch




Trên giường nhỏ, hai bóng dáng quấn quýt hôn nhau, trong ánh sáng lờ mờ càng tăng thêm vài phần sắc thái kiều diễm.

Y Mục Hãn nhẹ nhàng cắn gặm cánh môi của Mặc Phi, bàn tay to mơn trớn sống lưng của nàng, lý trí còn sót lại đang đối chọi với dục vọng của thân thể, biết rõ là không nên, nhưng lại không muốn dừng lại.

Thân thể Mặc Phi hừng hực như lửa nóng, cả người mơ màng, hơi thở mạnh mẽ của nam nhân khơi ra khát vọng không hiểu ở tận sâu trong đáy lòng nàng, răng môi giao quyện, nóng cháy tương truyền.

Đang lúc áo khoác bị trút bỏ, hai tròng mắt vốn khép hờ của “Mặc Phi” đột nhiên mở ra, ánh mắt mịt mờ ẩn hiện sự sắc bén, sau đó, chỉ thấy một tay “Mặc Phi” bóp cứng cằm của Y Mục Hãn, tay kia cầm chuôi dao, đặt ngang bên cổ hắn, vẽ ra một vệt máu.

Y Mục Hãn vẫn không nhúc nhích nhìn “Mặc Phi” dưới thân người, chỉ thấy trên khuôn mặt tuấn nhã của “Hắn” vẫn còn đọng lại vẻ gợi tình quyến rũ, thế nhưng trong ánh mắt lại ngập tràn lạnh giá và sát ý. Y Mục Hãn hơi kinh hãi, biểu cảm mê hoặc trên khuôn mặt dần dần khôi phục trấn tĩnh.

“Buông ra.” Trong miệng “Mặc Phi” phát ra giọng nói lạnh lùng, cánh tay đang run nhè nhẹ, thân thể không khoẻ khiến cho sức lực bấp bênh.

Y Mục Hãn không tránh ra, vẫn đè trên người nàng.

“Còn dám chạm vào Phù Đồ, ta sẽ lấy mạng ngươi!” “Mặc Phi” lại bổ sung thêm một câu lạnh buốt.

Y Mục Hãn híp mắt lại, rồi đột nhiên mở ra, nhanh chóng ngăn chặn cánh tay của Mặc Phi, mạnh mẽ áp chế ở hai bên đầu gối, chuôi dao kia cũng bị vung bay ra ngoài.

Trên mặt Mặc Phi đột nhiên lộ ra một hồi mê mang, đến khi tỉnh táo lại, chỉ thấy hiện lên một tình cảnh ái muội.

Nàng cố nhịn cảm giác khó chịu của thân thể, dùng sức giãy dụa vài cái, cổ tay bị kìm giữ không thể nhúc nhích.

“Y Mục Hãn, ngươi muốn làm cái gì?” Mặc Phi hít sâu một hơi, ra vẻ trấn định.

Y Mục Hãn trầm mặc, trong ánh mắt mang theo một chút thâm thúy làm người ta khó có thể lý giải, cứ lẳng lặng như vậy mà nhìn nàng. Chỉ trong cái nháy mắt kia, hắn cho rằng đã nhìn thấy một người khác, sát ý dày đặc như biến thành thực thể. Nhưng mà hiện tại, người dưới thân lại trở nên bình thản…

Mặc Phi lại nói: “Buông ta ra, Y Mục Hãn.”

Cảm nhận được nhiệt độ truyền tới từ trên người Mặc Phi, trong cơ thể Y Mục Hãn lại trào ra xôn xao khác thường, hắn nói: “Phù Đồ, có vẻ như ta đối với ngươi…”

“Y Mục Hãn.” Mặc Phi ngắt lời nói, “Phù Đồ bị dược khống chế, chẳng lẽ ngươi cũng uống sao?”

Y Mục Hãn im lặng.

“Buông ra! Đi ra ngoài.” Giọng nói của Mặc Phi trở nên nghiêm khắc, nàng cảm giác thấy ý thức của bản thân lại có phần hỗn loạn, thân thể cũng không nhịn được mà cử động.

Y Mục Hãn chậm rãi cúi đầu, lúc sắp chạm vào chóp mũi của Mặc Phi thì dừng lại, cuối cùng không hôn xuống, mà là cắn chặt răng, đột nhiên đứng dậy nhảy xuống giường, đưa lưng về phía Mặc Phi nói: “Xin lỗi.” Sau đó bước nhanh ra khỏi phòng.

Tâm trạng của Mặc Phi buông lỏng, bàn tay túm vào áo của mình, huyệt thái dương mơ hồ đau đớn.

Trạm Nghệ? Nàng nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy một luồng thân ảnh lúc sáng lúc tối đang trôi nổi giữa không trung bên cạnh giường.

“Trạm Nghệ, cám ơn ngươi.” Mặc Phi ngồi dậy, nhẹ giọng nói, “Nếu không có ngươi xuất hiện đúng lúc, ta…”

【 Ngươi sơ suất quá. 】Giọng nói lạnh lùng, nghiêm túc của Trạm Nghệ truyền đến. Vừa rồi chứng kiến nam nhân kia càn rỡ với Phù Đồ, hắn thực sự đã động sát ý. Có điều Phù Đồ suy yếu, không thể phát huy sức lực như lúc bình thường, hơn nữa một khi chuôi dao rơi khỏi tay, hắn sẽ không có cách nào nhập vào người nữa, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn. Đáng thương cho thân thể của linh hồn, cuối cùng cũng chỉ là một vật vô dụng.

“Đúng vậy.” Mặc Phi lại nằm ngã ra trên giường, lẩm bẩm nói, “Không có lần sau …”

Tuy rằng không coi trọng vấn đề trinh tiết cho lắm, nhưng mà thân phận nữ nhi của nàng cũng tuyệt đối không được bại lộ, cho dù có phải cô độc cả đời, nàng cũng không muốn phải làm một thứ đồ chơi bị giam dưỡng.

Mặc Phi đưa tay ra che hai mắt của mình, không có ai biết, trong lúc mơ màng vừa rồi, trong đầu nàng lại rõ ràng hiện lên bóng dáng của Vu Việt, cái này thật đúng là không phải một dấu hiệu tốt mà…

Ngày thứ hai, toàn bộ trấn Đông Cao đều đã khôi phục lại yên ổn, màn giết chóc ngày hôm qua kia giống như không hề tồn tại, chỉ là chợ phiên náo nhiệt đã trở nên vắng lặng rất nhiều.

Y Mục Hãn mang theo tộc nhân bắt đầu làm quen với các hạng mục sự vụ trong lãnh địa, mà Mặc Phi cũng bắt đầu sửa sang lại các loại văn thư trong phủ lĩnh chủ, hi vọng mau chóng hiểu rõ các loại tình huống của vùng lãnh địa này. Nếu đã tranh đoạt được rồi thì hãy cố sức để hoàn thiện nó, một trấn nhỏ có không tới hai vạn dân, cũng giống như một trang giấy trắng, tất cả đều bắt đầu từ con số không, thật đáng để chờ mong xem có thể vẽ ra một bản quy hoạch như thế nào.

Có kinh nghiệm xử lý công việc ở phủ Nhung Trăn lúc trước, Mặc Phi nhanh chóng phác thảo ra hệ thống quản lý thích hợp cho trấn Đông Cao, bao quát các phương diện chức năng, nhiệm vụ về tư pháp, hình, ngục, hộ khẩu, đất đai, thuế má, tài chính cùng với đồn điền thuỷ lợi, v.v… Có điều, bởi vì còn chưa thâm nhập hiểu rõ tình huống cụ thể của nơi đây, bản văn thư quy hoạch này cũng chỉ là sáo rỗng, biện pháp thực thi cụ thể còn cần phải chậm rãi bổ sung.

Trong thời gian mấy ngày, Mặc Phi liên tục bận bịu chuyện này, điều lệ dự định đại khái cũng cần phải đưa cho Y Mục Hãn xem xét, rồi lại phát hiện ra một sự việc vô cùng bất đắc dĩ, đó là Y Mục Hãn lại không biết chữ! Không riêng gì hắn, phần lớn mọi người trong trấn Đông Cao đều không biết chữ.

Mặc Phi xoa xoa cái trán, có phần buồn rầu. Thực ra bên trong phủ lĩnh chủ cũng có vài người biết chữ, có điều đó đều là thủ hạ của thủ lĩnh tiền nhiệm, Mặc Phi không tín nhiệm lắm, ít nhất thì trong giai đoạn đầu cũng không thể sử dụng được. Mặt khác, đa số thương nhân đến từ bên ngoài đều biết chữ, nhưng mà bọn họ không phải người bản địa, sao có thể nguyện ý ở lại đảm nhiệm chức vụ ở trấn Đông Cao đây?

Mặc Phi không thể không cảm thán, nhân tài đúng là khó tìm mà…

“Phù Đồ, đừng lo lắng quá.” Y Mục Hãn lại an ủi nói, “Có ngươi phụ tá, ta không biết chữ thì có gì quan trọng đâu?”

Mặc Phi hơi ngừng lại, nói: “Tộc trưởng, trấn Đông Cao đã là của tộc trưởng rồi, như vậy trách nhiệm quản lý trấn Đông Cao cũng đè xuống vai tộc trưởng. Tuy rằng hiện giờ không có nhân tài thích hợp, nhưng mà cũng có thể từ từ bổ sung cho đủ sau. Mà ta, không thể vĩnh viễn ở lại nơi đây phụ tá tộc trưởng được.”

Y Mục Hãn sửng sốt, vội hỏi: “Lời này có nghĩa gì?”

“Tộc trưởng đã quên rồi sao, Phù Đồ vốn là lữ khách tha hương tới đây, đối với nơi này, chỉ là một vị khách qua đường mà thôi.”

Y Mục Hãn thiếu chút nữa đã thốt ra một câu “Ở lại, đừng đi”, nhưng cuối cùng vẫn ngăn lại không nói. Từ sau cái ngày tiếp xúc thân mật ấy, Phù Đồ vẫn đối xử với hắn trước sau như một, giống như mọi việc chưa từng xảy ra, để tránh xấu hổ, hắn cũng không nói tới một chữ. Nhưng mà hắn biết, trái tim của mình đã vì “Hắn” mà loạn nhịp không giống trước. Phần cảm giác khác thường này cũng chỉ có thể tạm thời giấu kín trong lòng, chẳng những bởi vì Phù Đồ là thân nam nhi, mà còn bởi vì Phù Đồ quá xuất sắc, khiến cho hắn có vài phần tự biết xấu hổ.

“Phù Đồ, rốt cuộc ngươi là ai? Đến từ nơi nào?”

Mặc Phi rũ mắt: “Ta là người Chiếu Quốc, là một nơi nằm ở phía đông trấn Đông Cao.”

“Chiếu Quốc?”

Y Mục Hãn còn định hỏi tiếp, Mặc Phi ngắt lời nói: “Tạm thời không đề cập tới vấn đề này. Nếu như tộc trưởng không biết chữ, vậy thì ngược lại, Phù Đồ có đề cử một người vô cùng thích hợp.”

“Hử? Là ai thế?”

“Đại phu Vân Tung.”

Hai ngày sau, Y Mục Hãn phái người mời Vân Tung và Dư Sơ tới. Vân Tung vẫn chưa đáp lại lời mời của Y Mục Hãn ngay tức khắc, hắn làm việc cẩn thận, lại lấy nghề chữa bệnh cứu người làm lý tưởng suốt đời, bây giờ, muốn trợ giúp lĩnh chủ quản lí trấn Đông Cao thì quả thật có vài phần do dự.

Có điều, ngược lại hắn không có cự tuyệt lời đề nghị sửa sang văn thư của Mặc Phi, đây là một công việc phức tạp, chỉ có thể bất đắc dĩ tìm thuộc hạ của tiền thủ lĩnh mà hiệp trợ, khoảng chừng mười người đến làm cùng nhau, phân công rõ ràng, quả nhiên sự việc đã dễ dàng hơn rất nhiều.

Lúc này Mặc Phi lại bỏ mặc không làm chưởng quỹ, nàng cố gắng không tham dự vào công việc cụ thể của trấn Đông Cao, mà là bắt đầu thâm nhập vào những thôn xóm phụ cận, nắm rõ tình huống gieo trồng trên đồng ruộng.

Ở phụ cận trấn Đông Cao có một trăm tám mươi lăm thôn xóm, dân cư nhiều nhất cũng chỉ có hơn hai ngàn người, ít thì chỉ có hơn năm mươi người. Đa số đều sinh sống bằng việc gieo trồng theo sườn núi, một bộ phận còn mở rộng vườn cây và nuôi dưỡng gia súc gia cầm. Vùng núi mặc dù phức tạp, nhưng mà dân chúng cần lao, nếu như thời tiết thuận lợi, thu hoạch cũng coi như không tệ. Khó trách nơi hẻo lánh như vậy cũng có thể hấp dẫn đông dảo thương nhân tới đây. Chỉ là do tiền lĩnh chủ chèn ép dân chúng quá nặng nề, thế cho nên bọn họ mới thường bị sống trong túng quẫn.

Hàng ngày, Mặc Phi đi lại nơi đồng ruộng, nói chuyện phiếm cùng với nhóm thôn dân, tìm hiểu phong thổ nơi này. Đồng thời thu thập thu hoạch một số mầm giống đặc thù, ví dụ như mai đắng, đây là một loại quả có hương vị đắng chát, nhưng khi ngâm trong rượu lại có thể biến rượu trở nên thuần hương, hơn nữa sau mấy tháng, khi vị đắng của mai đã loại bỏ hết thì lấy ra để ăn lại vô cùng ngọt ngào ngon miệng, còn mang theo hương rượu khiến cho người ta chảy nước miếng, dư vị vô tận vô cùng.

Đồng thời Mặc Phi còn mừng rỡ phát hiện ra khoai tây mọc hoang, dân bản xứ gọi là “Khoai núi”, cũng không có ai gieo trồng trên diện tích lớn, chỉ coi như một loại củ dại.

Tuy rằng không thể thu thập được nhiều mầm giống khoai tây, thế nhưng điều này cũng không nào ảnh hưởng đến tâm tình kích động của Mặc Phi, khoai tây nổi tiếng thế giới về sản lượng cao, hơn hữa lại có nguồn dinh dưỡng dồi dào, cất giữ trong thời gian lâu dài, chính là thứ để dự trữ tốt nhất sau những năm đói kém.

Mặc Phi cẩn thận ghi chép lại trên cuốn sổ tay của mình. Cùng lúc đó, nàng bắt đầu cổ vũ nhóm thôn dân khai hoang trồng khoai tây, bọn họ có kinh nghiệm nông vụ phong phú, chỉ cần giải thích thêm một chút thì nhất định có thể biết được phương pháp gieo trồng.

Trừ những thứ đó ra, Mặc Phi còn trợ giúp nhóm thôn dân cải tiến nông cụ. Công cụ lao động hiện giờ của bọn họ vẫn còn khá thô sơ, Mặc Phi vẽ ra nông cụ kiểu mới thích hợp với địa phương, còn thêm cả đập để đập lúa, đồ để rê thóc cùng với một số đồ vật tưới tiêu.

Dưới sự ủng hộ của Y Mục Hãn, Mặc Phi mời người chế tạo gấp những loại nông cụ này, phân phát từng nhóm cho thôn dân, sau khi thí nghiệm, quả thực mất ít công sức mà lại đỡ tốn thời gian, nhóm thôn dân đều vô cùng vui sướng, cái tên Phù Đồ bắt đầu thâm nhập vào lòng người, mọi người cũng dần dần chấp nhận thống lĩnh Y Mục Hãn.

Hiểu được mức sống và sản nghiệp của trấn Đông Cao, Mặc Phi lại chế định ra thương pháp và nông pháp, cũng hạ thuế thu nhập xuống bảy phần, thương nhân tới đây thương hành thì phải giao nộp thuế thương nghiệp, nhưng lại bỏ đi thói xấu cống tiến cho lĩnh chủ, yêu cầu mua bán công bằng, không được lừa gạt, nếu không sẽ bị trừng trị nghiêm khắc.

Khi mà Vân Tung đọc được bản văn thư chế định quy hoạch của Mặc Phi, tâm tình mãi vẫn không thể bình tĩnh được, hắn có thể tưởng tượng ra, nếu như trấn Đông Cao cứ dựa theo bản chế định quy hoạch này, như vậy hơn mười năm sau, trấn Đông Cao sẽ trở thành một nơi phồn vinh hưng thịnh.

Vân Tung không thể cự tuyệt tham dự vào kế hoạch như thế được, vì thế cuối cùng hắn quyết định trở thành một vị quan nhỏ trong trấn Đông Cao, cúc cung tận tụy tạo phúc cho hương dân.

Bởi vì quyết định này, một trăm năm sau, tên của Vân Tung đã được nhóm thôn dân khắc trên bia đá thờ thần, lưu danh muôn đời…

Sau khi pháp lệnh mới được ban bố, để cho những người không biết chữ có thể hiểu được nội dung, Mặc Phi dẫn người đi lần lượt tới các thôn xóm, tiến hành giải thích kĩ càng cho thôn dân, cũng kiên nhẫn trả lời các loại nghi vấn của bọn họ. Tuy rằng đã số thôn dân đều không có tri thức cao, thế nhưng ưu khuyết của tân pháp, bọn họ vẫn có thể nhìn ra được. Mà trọng yếu hơn, chưa từng có vị quý nhân nào lại coi trọng tiểu dân thôn dã như thế cả. Dung mạo, khí chất của Mặc Phi đã để lại ấn tượng sâu sắc trong nhóm thôn dân, mặc dù có ăn mặc thô sơ nhưng vẫn được tôn trọng bội phần. Khi đi lại ở những nơi thôn quê, thường thường có thể nghe được người gọi tên của “Phù Đồ tiên sinh”.

Mọi việc song xuôi đã là giữa mùa hạ, thời điểm Mặc Phi rời đi cũng đến.

“Phù Đồ tiên sinh.”

Hôm nay Mặc Phi đang nói chuyện với Dư Sơ, giọng của một thiếu niên từ xa xa truyền đến.

Mặc Phi nhìn lại, người tới chính là đồ đệ của Vân Tung, thiếu niên tên Bảo Tôn từng được Mặc Phi coi như dược đồng.

Mấy ngày trước, khi Mặc Phi đi tới nơi thôn quê này, hắn thường xuyên đi phía sau, thỉnh thoảng lại mang tới cho Mặc Phi chút vui vẻ.

“Bảo Tôn, tìm ta có chuyện gì thế?”

“Nghe nói tiên sinh phải đi rồi sao?” Bảo Tôn có phần nhăn nhó, hỏi.

Mặc Phi gật đầu: “Đúng vậy, ngày kia sẽ xuất phát.”

Bảo Tôn chần chờ một hồi, cuối cùng có vẻ đã quyết tâm gì đó, nói: “Tiên sinh, có thể mang ta đi cùng hay không?”

Mặc Phi sửng sốt: “Ngươi muốn đi cùng ta à? Vì sao”

“Hiện giờ sư phụ của ta đã làm quan trong trấn Đông Cao, cơ hội chữa bệnh chắc chắn sẽ giảm bớt, cho nên ta muốn theo tiên sinh đi mở mang một phen.”

“Nói như thế, không phải ngươi càng phải đi theo đại phu Vân Tung, chuyên tâm học y thuật, kế thừa y bát* của tiên sinh sao?”

* Y bát: áo cà sa và cái bát của thầy tu (vốn chỉ áo cà sa và cái bát mà những nhà sư đạo Phật truyền lại cho môn đồ, sau này chỉ chung tư tưởng, học thuật, kỹ năng … truyền lại cho đời sau).

Bảo Tôn lắc đầu: “Hiển nhiên là y thuật của sư phụ rất cao, nhưng mà nếu bản thân không có thời gian, chung quy rất khó tiến bộ. Trên thực tế, ta đã đọc thuộc làu y học tâm đắc của sư phụ, thứ còn thiếu chỉ là kinh nghiệm. Ngày đó, sau khi nghe tiên sinh giảng về chuyện Thần Nông, ta đã muốn đi du tẩu tứ phương, nhận biết dược thảo trong thiên hạ, tập hợp những nghi vẫn khó giải của thế gian rồi.”

Mặc Phi lắp bắp kinh hãi, không thể tưởng được thiếu niên nhỏ bé này lại có lý tưởng như vậy. Nàng suy nghĩ, hỏi: “Vậy, sư phụ của ngươi có đồng ý không?”

“Nhất định người sẽ đồng ý!” Bảo Tôn khẳng định nói, “Sư phụ cũng từng đi du tẩu thiên hạ, chắc chắn sẽ ủng hộ quyết định của ta. Huống hồ sư phụ đã từng nói, Phù Đồ tiên sinh là một người phi thường, ở bên cạnh ngài, chắc chắn sẽ có được rất nhiều ích lợi.”

Mặc Phi suy nghĩ một chút, nhìn Dư Sơ, cuối cùng gật đầu nói: “Được, nếu Vân đại phu đồng ý, ngươi sẽ đi cùng với ta.”

Bảo Tôn mừng rỡ, chạy ngay ra phía ngoài, vừa chạy còn vừa kêu: “Tiên sinh chờ ta, ta phải đi tìm sư phụ ngay lập tức.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.