Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/doctruyenonline.co/wp-includes/functions.php on line 6114
Ác Hán - Chương 91: Đoạn Đầu Câu : doctruyenonline.co

Ác Hán

Chương 91: Đoạn Đầu Câu




Ngay khi Đổng Phi đánh chết Thiên Lôi thì bộ binh Hoàng cân lực sĩ cũng đã đến phía trước đoạn đầu câu. Mười trượng bao trùm bạch tuyết, nếu như có thể cận thận quan sát thì sẽ phát hiện trong tuyết có đọng một số thứ cổ quái, bất quá đối với đám người Hoàng cân đang nóng lòng đuổi theo thì trên cơ bản là không có chú ý.

Sau khi được một gã đầu mục thăm dò, Hoàng cân lực sĩ bắt đầu thử thăm dò bước xuống rãnh, tựa hồ thấy không có gì hung hiểm, gã đầu mục lớn tiếng quát to: “Toàn quân xuất phát, toàn quân xuất phát!”

Đám người hoàng cân lực sĩ đều từ bờ lạch trượt xuống, hướng về phía bờ bên kia đi đến.

Vừa lúc bắt đầu đi xuống thì tựa hồ không có tình huống dị thường, ngẫu nhiên có chân của mấy gã hoàng cân dính vào tuyết đọng không nhổ ra được, gã Hoàng cân đầu mục lúc đầu không có để ý, nhưng càng đi vào sâu bên trong thì người bị dính ở trong tuyết càng ngày càng nhiều, đặc biệt khi tới phía giữa của rãnh thì đầu mục mới phát hiện có một nửa sổ người đã mất đi năng lực hành động.

“Các ngươi làm gì đó? Nhanh đứng lên….Nếu Thiên Lôi đại nhân tức giận thì kết quả các ngươi cũng biết đấy.”

Nói xong, hắn muốn đi lên giục mấy gã binh sĩ đi tiếp, nhưng không ngờ ở dưới chân giống như bị sụp đổ, hai chân giẫm vào một đống xốp, gã đầu mục kêu lên một tiếng sợ hãi, cố gắng nhổ chân lên, nhưng hắn càng dùng sức thì chân hắn càng lún xuống, trong nháy mắt, một nửa thân của hắn đã chìm sâu trong rãnh.

Một truyền thuyết lâu đời đột nhiên hiện ra trong đầu hắn, tương truyền đoạn đầu câu là địa phương dùng để chặt đầu người, thậm chí thời đại chiến quốc, nơi này chính là địa phương tác chiến của nước Tề, Lỗ, Nguỵ, Yên. Mội lần chiến dịch chấm dứt thì sẽ có rất nhiều tù binh bị chặt bỏ đầu, sau này Lưu bang tạo phản thì dưới trướng là Hàn Tín đã từng đem một nhóm mấy ngàn người toàn bộ giết chết ở địa phương này, đầu người lấp đầy cả rãnh.

Thời kỳ Võ Đế, Oán khí rất nặng, người muốn đi qua đoạn đầu câu đều bị oan hồn bắt lấy, kéo về địa phủ. Sau khi dân bản xứ mời cao nhân về làm phép, sau đó làm cầu, mà quan phủ cũng đình chỉ dùng địa phương này xử trảm phạm nhân, tình huống mới có chuyển biến đôi chút.

Hoàng cân lực sĩ là môn hạ của đại hiền lương sư, được tiên nhân bảo hộ, thời điểm bước vào Xương Ấp cũng đã được nghe qua loại chuyện này, nhưng bọn hắn cũng chính là chê cười, cho dù nghe qua cũng không để trong lòng. Nhưng hiện tại……Gã đầu mục cảm thấy một trận sợ hãi, lớn tiếng kêu to: “ Cửa quỷ mở, mau chạy đi, nhanh lui lại!” Nói xong hắn còn liều mạng dãy dụa, nhưng hắn càng dãy dụa thì chìm càng nhanh, đám Hoàng cân chưa bị chìm xuống càng bối rối, nếu như chính diện cùng địch nhân chém giết thì bọn họ cũng chưa chắc đã sợ hãi đối phương, nhưng về việc quỷ thần lại có thể lấy đi hồn phách của bọn họ, bọn họ thờ phụng Thái bình đạo tất nhiên cũng sợ hãi quỷ thần, nếu gã đầu mục không hô thì bọn họ cũng sẽ không bối rối, nhưng một tiếng kêu to vang lên làm cho đám hoàng cân đều bối rối trong lòng, cũng lún sâu hơn trong rãnh tuyết.

Phía triền núi cách không xa đoạn đầu câu xuất hiện bảy, tám người ngựa. Cầm đầu chính là hai gã văn sĩ, vẻ mặt nghiêm nghị, biểu tình phi thường bình tĩnh. Phía sau bọn họ là năm Cự ma sĩ cầm cung tiễn trong tay, lẳng lặng đợi mệnh lệnh của văn sĩ.

“Quỷ thần xưa nay không thể nhục, mà bọn người các ngươi xúc phạm phải Cự ma nhi mà ngay cả quỷ thần cũng sợ …Hiện giờ cự ma nhi tức giận, bọn ngươi đều phải chết không có chỗ chôn. Hoàng huynh, ta xem thời điểm cũng không sai biệt lắm, ngươi hạ lệnh đi thôi?”

Hoàng Thiệu gật đầu, bàn tay nâng lên. Năm gã cự ma sĩ giương cung cài mũi tên, phí mũi tên còn bọc vải bố, hơn nữa còn tẩm cả dầu tùng.

Đường Chu châm mũi tên, một chi hoả tiễn gào thét hướng về phía rãnh bắn tới. Ở trong rãnh đã đổ rất nhiều dầu tùng, đây chính là trước kia Đường Chu đưa ra giá tiền cao để thu mua trong dân chúng ở Xương Ấp, ước chừng có hơn năm mươi vò dầu tùng. Lấy dầu tùng đổ vào trong rãnh, rất nhanh liền bị kết tinh lại. Chỉ cần một chút lửa thì kết tinh này nhanh chóng bị thiêu đốt, hơn nữa nhanh chóng lan ra khắp rãnh. Nhìn đám Hoàng cân lực sĩ đang ở trong rãnh không ngừng bị hoả diễm cắn nuốt, hai gã văn sĩ nhịn không được nở nụ cười.

“Đáng tiếc là dầu không nhiều lắm, nếu nhiều hơn thì ngay cả Xương Ấp cũng đốt!”

Hoàng Thiệu nhắm mắt lại, tai nghe tiếng kêu rên của đám người Hoàng cân, thân thể bị đốt làm cho không trung tràn ngập mùi tanh tưởi, nhưng Hoàng Thiệu tựa hồ giống như không thấy gì, hai má nhẹ nhàng co rút lại: Một thanh hoả tiễn này thì chứng tỏ ta với Thái bình đạo nhất đao lưỡng đoạn.

Xa xa tiếng giết chóc cũng dần bình ổn xuống, Hoàng Thiệu mở to mắt, “Đường tiên sinh, chủ công bên kia cũng sắp xong việc. Chúng ta chuẩn bị đi thôi….Một lần này muốn không kinh động đến Trương Giác cũng khó khăn, thân truyền đệ tử chết đi, đàn tràng bị đốt, ta thực muốn nhìn xem biểu tình của Trương Giác sau khi nghe tin sẽ thế nào?”

Đường Chu cười nói: “Còn có biểu tình gì, chắc chắn là giận đến thổ huyết!”

“Đi, chúng ta đi hội hợp với chủ công!”

Hoàng Thiệu quay đầu ngựa, Đường Chu đi theo phía sau, năm gã Cự ma sĩ ngơ ngác nhìn tình cảnh trong rãnh, đột nhiển rùng mình một cái. Trách không được chủ công nhắc nhở chúng ta phải cẩn thận với văn sĩ trung nguyên. Đám gia hoả này nếu tàn nhẫn lên thì so với chúng ta lợi hại hơn tăm lần. Sáu trăm người chưa đến một nén hương thời gian thì đã bị giết, hai gã văn sĩ này chỉ cần phất tay lên một cái thì tất cả đều phi hôi yến diệt. Ngày sau mối thù ở Kim Thành chắc chắn sẽ được báo a!

Cự ma sĩ vội vàng dục ngựa đuổi theo về phía hai người Hoàng Thiệu.

Thời gian đã qua chính ngọ, ánh thái dương dần bị mây đen che lấp, thoạt nhìn thì có khả năng sẽ có gió tuyết. Thời điểm đám người Hoàng Thiệu cùng hội hợp với Đổng Phi thì chiến đấu cũng đã kết thúc, hai trăm hoàng cân lực sĩ đào tẩu được khoảng ba, bốn mươi người, còn lại tất cả đều biến thành một đám tử thi, có mười mấy gã cự ma sĩ đang dọn dẹp chiến trường.

Đường Chu sau khi nhìn thấy gã hán tử mặt đen đang bị trói gô lại, năm một bên bất tỉnh.

“Chủ công, người này là ai?”

“Nga, hắn là bằng hữu của Nguyên Thiệu, ta nghĩ nếu Nguyên Thiệu nhìn thấy hắn thì sẽ rất vui vẻ, trước tiên hãy mang hắn đi theo, nếu thời điểm đi đường mà hắn gây phiền toái thì hãy giết hắn. Đúng rồi, lấy khoả đầu người này bỏ lên mặt trên của đống thi thể, cái này gọi là Mộ Phần Thiên Lôi!”

Hơn một trăm bộ thi thể được xếp chồng lên nhau, phía trên là thủ cấp của Thiên Lôi, nhìn qua rất là quái dị, đồng thời cũng làm cho người ta cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.

Đổng Phi cho người dắt một con ngựa lại, sau đó ném Chu Thương lên, lúc đó Điển Vi cũng chạy lại báo cáo.

Trận chiến này cơ hồ giết hết kỵ binh của đối phương, nhưng bên ta cũng có ba người chết, hai người bị trọng thương.

Đây là vừa mới bắt đầu a! Đổng Phi nhìn qua ba thi thể đã từng cùng hắn chiến đấu ở chiến trường tây bắc, trong lòng đột nhiên có cảm giác buồn bã. Hắn nhảy xuống ngựa cắt lấy ba dúm tóc trên ba thi thể, sau đó dùng vải bố gói kỹ.

“Đường Chu, tìm người đem bọ họ an táng, làm ký hiệu cho tốt, tương lai chúng ta có năng lực thì sẽ đón họ về Lâm Thao!”

“Vậy còn hai người kia thì sao?”

“Có thể cưỡi ngựa thì cưỡi, nếu không thì chúng ta phải mang đi, bọn họ là huynh đệ của ta, ta tuyệt đối không vứt bỏ.”

Nhóm Cự ma sĩ đang bận rộn thì nghe được lời nói của Đổng Phi, không khỏi vạn phần cảm động, chân tay Điển Vi luống cuống, liên tục nói: “Chủ công, chủ công là người như vậy thì ta Điển Vi nhất định theo suốt đời….”

“Ngươi là huynh đệ của ta, nếu ngày khác ta gặp nguy hiểm thì ngươi chắc chắn cũng sẽ không bỏ rơi ta!”

“Tất nhiên, đó là tất nhiên!”

Đổng Phi bỏ đùm tóc ba cỗ thi thể vào trong lòng, phi thân lên ngựa, bất quá trong lòng hắn lại dâng lên một cỗ cảm giác khác thường.

Ta thay đổi rồi sao? Không vất bỏ? Chỉ sợ hai người kia vị tất đã sống qua được tối hôm nay! Ta khi nào thì trở nên dối trá như vậy, bắt đầu thu mua nhân tâm…Thôi, dối trá thì dối trá, nếu so với nhà tan cửa nát thì còn tốt hơn. Tỷ tỷ, A Sửu hôm nay làm tất cả đều vì nhà của chúng ta, người đừng trách đệ, A Sửu không có biến đổi, A Sửu vẫn giống A Sửu trước kia, chỉ là thế giới này không ngừng biến hóa. hắn dùng sức lắc đầu, nhìn thấy đám người đã thu thập xong. Đổng Phi hít một hơi, đưa tay chỉ về phía trước: “Xuất phát, chúng ta đêm nay sẽ nghỉ phía ngoài thành của Sơn Dương quận, xuất phát!”

Thời gian hoàng hôn, lửa ở Đoạn đầu câu cơ bản đã bị dập tắt. Tuyết cùng với bùn trong rãnh dung hợp lại một chỗ, mơ hồ có thể chứng kiến rất nhiều thi thể bị đốt cháy trôi nổi phía trên. Trương Nhượng Bát dắt hơn một nghìn Hoàng cân lực sĩ chạy đến thì thấy thảm trạng trước mặt, trong lòng hừng hực lửa giận.

Ngày đó hắn suốt ngày đi Dĩ Ngô tróc nã một nhà Điển Vi, nhưng lại bị chậm một bước, ở Tuy Dương quanh co hai, ba ngày lại không phát hiện thấy bóng dáng của đối phương. Sau khỉ trở về, Lý Đại Mục tuy không nói gì, nhưng trong lòng Trương Nhượng Bát lại cảm thấy Lý Đại Mục đang trách hắn. Hổ thẹn, cảm thấy hổ thẹn, hổ thẹn đến mức Trương Nhượng Bát không thể chịu đựng được, hắn hướng Lý Đại Mục nhận lệnh, sau đó từ một huyện phụ cận triệu tập một ngàn Hoàng cân lực sĩ, thề bắt được gã Điển Vi chết tiệt.

Đổng thời Lý Đại Mục cũng xin giúp đỡ từ hai uyện Thanh, Duyên. Ba ngày trước nhận được tin địch nhân xuất hiện ở huyện bên cạnh, Trương Nhượng Bát suốt đêm từ Dự Châu chạy tới, rồi lại biết Địch nhân lại từ Xương Ấp chạy trốn, trong lòng hắn rất vui vẻ, hắn biết tại Xương Ấp có đồng môn sư huynh đệ Thiên Lôi có tám trăm hoàng cân lực sĩ. Vì thế hắn vội vàng đuổi tới, không nghĩ vừa tới thì thấy Đàn tràng đã biến thành một mảnh phế tích. Thu thập từ miệng tín đồ thì biết được, Thiên Lôi đã nắm bắt được hành tung cỉa đối phương, đang dẫn người đuổi theo.

Trương Nhượng Bát lúc này mới dẫn theo nhân mã đuổi theo lộ tuyến của Thiên Lôi, trước khi chạy tới Đoạn đầu câu thì hắn suy nghĩ đối phương cho dù hung hãn nhưng đã có tám trăm Hoàng cân cùng với Thiên Lôi thì mơ tưởng chạy thoát.

Nhưng nào ngờ….Một mặt thì sai người kiến tạo cầu tạm thời, một mặt thì đi qua rãnh nhìn đống thi thể đen thui. Trương Nhượng Bát bắt đầu cảm thấy tình huống có chút không đúng, đối phương không phải vẻn vẹn là một đám mãng phu, mà là có cao nhân ở bên cạnh bày mưu tính kế. Những người này chính là giang hồ du hiệp vì Lưu Vọng mà báo thù sao, đây chính là người ở sơn thôn ra sao? Nhưng nếu không phải thì là ai? Ngay khi Trương Nhượng Bát đang trầm tư suy nghĩ thì cầu cũng đã được làm xong.

Mang theo đám nhân mã vượt qua Đoạn đầu câu, Trưong Nhượng Bát lúc này không dám liều mạng truy kích, dọc đường đi cực kỳ cẩn thận, sau khi đi qua triền núi thì hắn sợ đến mức ngây người! Vô sô thi thể được xếp theo hình dạng Kim Tự Tháp. Phía trên cao còn đặt thủ cấp của sư huynh hắn phía trên, trong bóng đêm quả thật làm cho người ta kinh hồn táng đởm, làm cho đám người lặng ngắt như tờ.

“Sư huynh!”

Trương Nhượng Bát bi thiết kêu lên một tiếng, sau đó vội vàng nhảy xuống ngựa. Hắn bây giờ lại cực kỳ bình tĩnh, đây là hai trăm kỵ binh được nghiêm chỉnh huấn luyện a….Phải biết rằng đám kỵ binh này ở các quận huyện khác không thể bằng được. Đây là chuyện tình mười mấy người làm được sao? Không thể có chuyện đó!

Nhưng đuổi, hay không đuổi? Trương Nhượng Bát rất do dự, cũng đúng lúc này có người mang theo một gã kỵ binh hoàng cân may mắn sống sót đến trước mặt Trương Nhượng Bát, từ trong miệng của gã hoàng cân thì Trương Nhượng Bát đã biết được đáp án.

Mười mấy người, tuyệt đối không đến hai mươi người, cầm đầu chính là hai gã sửu quỷ, trong đó có một gã trong tay cầm song chuỳ, giết người cự kỳ hung hãn, Thiên Lôi cũng chính là chết ở trong tay người này, đúng vậy, đây chính là đám người Điển Vi.

Chỉ có mười mấy ngươi, cứ nhiên , cứ nhiên….. Việc này đối với người tâm cao khí ngạo như Trương Nhượng Bát mà nói, đây là sỉ nhục, tuyệt đối là một loại sỉ nhục. Đổng thời hắn cũng không lo lắng đối phương có viện binh, tất cả tình huống cho thấy thì đối phương quả thực chỉ có mười mấy người, cho dù có tăng thêm gấp đôi, hoặc gấp ba là cùng! Cho dù gã Điển Vi cùng với gã sửu quỷ chưa biết tên là người thiết thì có thể ngăn được bao nhiêu cây đinh?

Trương Nhượng Bát phẫn nộ rít gào, “Đuổi, đuổi cho ta…Không bắt được đám người đó thì khó giải được mối hận trong lòng của ta, đuổi theo!”

Trong tiếng ù ù của vó ngựa trộn lẫn tiếng động lất phất của gió tuyết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.