Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/doctruyenonline.co/wp-includes/functions.php on line 6114
Cảnh Lộ Quan Đồ - Chương 888: Dạy dỗ sư muội : doctruyenonline.co

Cảnh Lộ Quan Đồ

Chương 888: Dạy dỗ sư muội




Âu Dương Đình bị trêu đến nỗi mặt đỏ tía tai, dù cô đã trải qua huấn luyện đặc thù nhưng đó không phải là kiểu huấn luyện đặc thù này. Người ta còn là khuê nữ lá vàng cành ngọc, tên Đỗ Long này cố ý gây sức ép cho bọn họ không ngờ lại đem mấy thứ này chia sẻ với bọn họ, Âu Dương Đình thật không biết là hắn cố ý hay bản tính hắn là như vậy.

- Phần khớp của con người rất quan trọng, khống chế được khớp cũng coi như là đã khống chế được tay chân... Đỗ Long vừa giải thích vừa chỉ trỏ trên người Âu Dương Đình, bắt đầu trắng trợn cướp đoạt.

Trong lòng Âu Dương Đình vô vùng phản cảm, nhưng chủ nhân bí mật của cô bảo cô nghĩ cách tiếp cận Đỗ Long, để ý các biện pháp mà Đỗ Long chủ động áp dụng. Đây... là một việc tốt, nhưng chẳng hiểu sao Âu Dương Đình lại cảm thấy vô cùng ngại, trong lúc luyện tập học viên nam cũng thường tiếp xúc với thân thể học viên nữ, nhưng đấy là huấn luyện. Chỉ cần có chút sơ suất sẽ mất mạng, mọi người đâu dám có chút suy nghĩ gì khác chứ, nhưng giờ lại không như vậy, tên Đỗ Long này rõ ràng là hắn đang cố ý sờ mó...

- Sư huynh... anh.. ừ.. đừng... Âu Dương Đình kháng cự một cách yếu ớt, lúc này cô hi vọng Phó Hồng Tuyết mau chóng thoát ra đến giải cứu cô.

- Tiểu Đình... thực ra anh khá thích em Đỗ Long liếc mắt đưa tình nói: - Bạn gái đầu của anh dịu dàng như em... nên, từ ngày nhìn thấy ảnh của em anh đã thích em rồi...

Âu Dương Đình dở khóc dở cười, đương nhiên cô biết sự phong lưu của Đỗ Long. Chính vì hai bạn gái của hắn một dịu dàng một nóng bỏng nên chủ nhân của cô mới phái cô cùng Phó Hồng Tuyết đến để tiếp cận hắn, nhưng Đỗ Long luôn biểu hiện như hứng thú với Phó Hồng Tuyết hơn chút... bây giờ tên này lại nói câu này có thể coi là thật sao? Âu Dương Đình cực kỳ hoài nghi điều này.

Thực ra lời Đỗ Long nói là thật lòng, hắn tương đối thích con gái ngoan ngoãn một chút, tiếc là bây giờ tìm một cô gái ngoan còn khó hơn mò kim đáy bể. Từ việc tiếp xúc thân thể hắn đã cảm giác được tâm tư của Âu Dương Đình, nên hắn mới nửa đùa nửa thật cố ý trêu đùa Âu Dương Đình. Dù sao thì cô ta cũng là phụng mệnh đến quyến rũ hắn, băn khoăn gì với cô ta cơ chớ, cứ coi như một trò chơi là được.

- Sư huynh... em cũng rất thiện cảm với anh, nhưng... có thể từ từ một chút không... chúng ta vẫn còn chưa đến bước đó... Trong lúc nước sôi lửa bỏng đang bị người khác đùa cợt, mình còn phải chống giữ tránh hậu họa, Âu Dương Đình cảm thấy sự kiên nhẫn của mình đang mất đi nhanh chóng, suy nghĩ thù hận lại đang nhanh chóng tích lũy.

Tay Đỗ Long nắm chặt bầu ngực căng đầy của cô, vẻ mặt cô làm lòng người thương xót, nhưng Đỗ Long nhanh chóng cảm nhận được lòng hận của Âu Dương Đình. Trước kia có một tên dám tập kích trên ngực cô, cuối cùng đã bị rơi vào cảnh tàn phế, vì thế Âu Dương Đình còn nhận lấy sự trừng phạt nghiêm khắc.

Đỗ Long không vì thế mà lùi bước, hắn dám làm như vậy với Âu Dương Đình là vì hắn dám chắc trừ phi Âu Dương Đình dám phản lại lệnh của chủ nhân, nếu không cô sẽ nhẫn nhịn, thế nên tay Đỗ Long tiếp tục lang thang trên người cô.

Trong lòng Âu Dương Đình vô cùng phản cảm nhưng dưới sự tiếp xúc của Đỗ Long, cơ thể của cô lại xuất hiện phản ứng dường như tay hắn mang điện vậy, đi đến đâu là cảm giác điện giật đến đấy...

- Không thể để hắn tiếp tục nữa! Âu Dương Đình hoài nghi không biết mình còn có thể kiên trì bao lâu nữa, cô dùng lực đẩy Đỗ Long ra nói khẩn cầu: - Sư huynh, xin anh đừng như vậy... Chị Tuyết đang nhìn chúng ta kìa.

Đỗ Long quay lại nhìn, chỉ thấy Phó Hồng Tuyết đang bận rộn với sợi dây thừng trên người. Đỗ Long ngẩng đầu xem đồng hồ treo trên tường nói: - Đã qua thời gian, xem ra chị Tuyết của em không thoát được rồi.

Âu Dương Đình kinh ngạc nhìn về phía Phó Hồng Tuyết, nhìn thấy cô vì dùng sức lâu mà mặt mũi đỏ bừng, đã qua năm phút, Phó Hồng Tuyết vẫn chưa thoát được ra, sao có thể chứ?

Đỗ Long buông Âu Dương Đình ra bước đến chỗ Phó Hồng Tuyết. Phó Hồng Tuyết không biết làm thế nào đành nói: - Sư huynh, em thua rồi, giờ anh dạy em làm thế nào để cởi ra đi.

Đỗ Long chỉ cho cô mấy chiêu. Lí do chính mà Phó Hồng Tuyết không cởi ra được là vì cô không đủ chuẩn bị, hơn nữa thời gian cũng không đủ. Tên Đỗ Long bỏ thứ đó bên cạnh còn động tay động chân với Âu Dương Đình, Phó Hồng Tuyết nhìn mà chua xót, cũng không biết là đang đố kị với ai nhưng dù sao thì cô cũng không thể tập trung tinh thần mà cởi trói.

- Giờ đổi chỗ khác cho em, để em có thể tĩnh tâm mà cởi trói, đồng thời cũng coi như là sự trừng phạt nhỏ, đi vào phòng tắm đi. Nói rồi Đỗ Long đẩy nhẹ lên lưng Phó Hồng Tuyết, Phó Hồng Tuyết liền bất lực bị hắn đẩy vào trong phòng tắm. Âu Dương Đình cũng bước tới thấy Đỗ Long cởi sợi dây thừng sau lưng cho Phó Hồng Tuyết sau đó treo lên cái móc trên tường rồi lại trói chặt mắt cá chân trái của Phó Hồng Tuyết treo lên. Hắn thu dây thừng lại, Phó Hồng Tuyết chỉ có thể bị treo trên đó, trọng lượng toàn thân đặt trên sợi dây thừng buộc hai tay cô.

Đỗ Long nói với Phó Hồng Tuyết đang bị treo ở đó: - Cho em nửa tiếng, nếu em còn không thoát được thì anh sẽ tới thả em ra, nhưng sau này em sẽ không được nhận sự huấn luyện đặc biệt của anh nữa, nếu em thoát ra được... mới có điều kiện nhận sự huấn luyện đặc biệt, ha ha... cứ từ từ mà giãy dụa đi nhé. Tiểu Đình, chúng ta đi thôi.

Sau đó cửa bị đóng lại, Phó Hồng Tuyết bắt đầu cố gắng giãy dụa, Âu Dương Đình lại cảm thấy có chút gì đó không hay. Cách làm của tên Đỗ Long này quá mức dự đoán của người khác, thậm chí là không thể tưởng tượng, hơn nữa năng lực của cá nhân hắn cũng là vô cùng. Hôm nay hai chị em bị cách bởi một cánh cửa, Âu Dương Đình bỗng có chút lo lắng, tên Đỗ Long đáng chết này, không phải có ý đồ gây rối gì đấy chứ?

Về đến phòng khách, tivi vẫn đang phát đĩa dạy học, mỹ nữ Đông Dương bị trói như cái bánh chưng buộc trên quạt trần cũ, thân thể của cô ta lột hết ra một cách vô tình, dưới sự phù trợ của sợi dây bông màu đỏ lại có một vẻ mỹ cảm chết người.

Đỗ Long buông tay Âu Dương Đình nói: - Tiểu Đình, Hồng Tuyết quá không hăng hái tranh giành rồi, làm hại chúng ta không có người mẫu, em nói phải làm thế nào đây?

Âu Dương Đình sợ hãi lùi về phái sau, cô ấp a ấp úng nói: - Sư huynh, không phải anh muốn... em không muốn học nữa, sư huynh anh tha cho em đi...

Đỗ Long từng bước ép sát tới, hắn cười ha hả nói: - Thứ này học không thể bỏ dở giữa chừng được, Tiểu Đình em yên tâm, anh không hại em đâu, cũng không cần cởi quần áo chỉ trói nhẹ làm mẫu thôi. Tiểu Đình, em phối hợp chút đi.

Trong lòng Âu Dương Đình thay đổi thật nhanh, cô kêu lên không rồi quay người chạy vào phòng mình...

Thần thái cự tuyệt lại mời chào này của cô nói rõ tâm ý của cô. Đỗ Long cười ha ha tiện tay quơ lấy một bó sợi bông đuổi theo Âu Dương Đình. Con thỏ trắng bị con cáo độc ác bắt được bên mép giường, trong tay con cáo cầm dây thừng nhanh chóng buộc lên trên người con thỏ trắng, chẳng mấy chốc đã buộc con thỏ trắng đó thành bộ dạng tứ mã chổng vó. Mặc dù Đỗ Long đã giơ cao đánh khẽ nhưng Âu Dương Đình vẫn thấy rất chặt, muốn tháo được ra cần một khoảng thời gian nhất định.

- Tiểu Đình, em thật đẹp... Đỗ Long nhìn về phía Âu Dương Đình bị trói không thể động đậy được, thấp giọng tán thưởng, Âu Dương Đình nhanh chóng bịt mắt hắn lại sau đó liền buông xuống trán, ánh mắt cô u oán lại ngượng ngùng, trong ánh mắt phảng phất ra sương mù tản mát, đôi má thanh xuân thuần khiết vì điểm thêm chút ửng hồng mà thêm vài phần quyến rũ.

Đỗ Long ôm Âu Dương Đình vào lòng, nhẹ nhàng nói: - Tiểu Đình, anh thật mong có thể buộc chặt em trong lòng suốt đời... sau ngày cùng nhau ăn cơm đó, bọn em có gặp phải việc gì kỳ quái không?

Trong lòng Âu Dương Đình chấn động một cái, không ngờ tên Đỗ Long lại lúc này để hỏi đến việc đó, đúng là không thể có chút lơ là với hắn được...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.