Dưới sự chỉ thị của Trịnh Thiện Sơn, Ban tuyên giáo lập tức bổ nhiệm Phó trưởng ban Tiền Cương làm tổ trưởng tổ điều ra sự cố, rất nhanh liền điều tra rõ chân tướng. Kỳ thật thì cũng không có gì quá khó khăn. Ai cũng có thể cố ý làm vậy, đơn giản là lỗi chính tả của phóng viên, đem chữ "huy" viết thành chữ "vi". Nếu là sai chính tả chỗ nào khác thì cũng không sao, nhưng đây lại là tên của lãnh đạo.
Đề cập đến lãnh đạo thì nó chẳng còn là việc nhỏ nữa.
Trịnh Thiện Sơn rất căm tức, nhanh chóng chỉ thị tổ điều tra đưa ra ý kiến xử lý để báo cáo với Thành ủy. Đông Phương Nham tự mình phê chỉ thị:
- Nhanh chóng nghiêm túc xử lý. Toàn bộ đơn vị Tin tức của thành phố coi đây là một bài học. Sau đó gửi thư xin lỗi đăng trên Nhật báo Tân An, hướng lãnh đạo có liên quan và toàn thể độc giả xin lỗi về sai lầm của mình.
Chỉ thị của Bí thư Thành ủy rất nhanh được quán triệt chấp hành. Nhật báo Tân An ngưng xuất bản hai ngày, triển khai chỉnh đốn tác phong hoạt động bên trong. Đồng thời, bởi vì sự cố tin tức này, phóng viên đương sự tạm thời bị cách chức nửa năm, ngừng trợ cấp một năm. Chủ nhiệm ban Tin tức bị giáng chức xuống Phó chủ nhiệm, chuyển xuống cơ sở để xem hiệu quả về sau. Cùng ngày, Phó tổng biên tập của tòa soạn cũng bị cảnh cáo xử phạt.
Dựa theo thường quy, là người phụ trách bộ môn giám sát tin tức, lại là một trong những đương sự, Gia Cát Cấu có thể bị xử phạt. Nhưng ý kiến của Ban đưa lên lại không có tên của Gia Cát Cấu nên y may mắn thoát nạn.
Đương nhiên, kỳ thật thì ai cũng hiểu được, đây là do Trưởng ban Trịnh nể tình xưa.
Tuy rằng không có bị xử phạt, nhưng đối với Gia Cát Cấu mà nói, thì chuyện này cũng tương đương với tai họa trời giáng bất ngờ. Lúc này đang là thời khắc mấu chốt cạnh tranh vị trí trưởng phòng, trên người đột nhiên có vết như vậy thì hiển nhiên cực kỳ bất lợi. Gia Cát Cấu cảm thấy bực bội, sáng sớm đi làm đã gây sự với Vương Na. Tuy nhiên, lần này Gia Cát Cấu không có nhẫn nhịn Vương Na nữa, trực tiếp nổ cuộc tranh phong.
Mã Tự và Bành Viễn Chinh ở một bên, cũng không đoán được, Gia Cát Cấu nhìn qua rất nhã nhặn, nhưng khi có chuyện bực bội thì không thua gì bọn lưu manh. Vương Na là phụ nữ, lại là cấp dưới, thấy Gia Cát Cấu nổi giận như vậy, cô trong lòng cũng cảm thấy luống cuống.
- Cô không cần khinh người quá đáng. Nếu không muốn làm ở phòng Tin tức này nữa thì liền cút đi cho tôi. Tôi sẽ đi nói với lãnh đạo phân công quản lý nói về công tác của cô, không thể cả ngày không có việc gì làm ở văn phòng.
Gia Cát Cấu phẫn nộ gào lên, bộ mặt hung tợn. Y căm giận phẩy tay bỏ đi.
- Điên rồi, thằng nhãi này điên rồi. Cuối cùng thì nó cũng bị điên.
Mã Tự cười ha hả nói.
Bành Viễn Chinh lắc đầu, ra hiệu y đừng nói lung tung.
Mã Tự liếc mắt nhìn Vương Na, thấy cô gái bình thường không biết trời cao đất dày này gương mặt lại đỏ bừng, đầy nước mắt, bộ ngực phập phồng, giống như một người vợ bị ủy khuất, khiến cho y không kìm nổi cười thầm.
Nhưng Mã Tự cũng không dám gây sự với Vương Na. Không muốn Vương Na đem lửa giận và oán khí trút xuống người y.
Một lát sau, cửa phòng Tin tức đột nhiên vang lên tiếng gõ. Cánh cửa vừa mở ra, không ngờ là Tạ Tiểu Dung. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
Tạ Tiểu Dung có chút khó xử dựa khung cửa, hướng Bành Viễn Chinh vẫy tay:
- Tiểu Bành, cậu qua đây một chút, tôi có việc tìm cậu.
- Xin chào, Tạ tỷ.
Bành Viễn Chinh đứng dậy, mỉm cười bước đến.
Tạ Tiểu Dung kéo cánh tay Bành Viễn Chinh:
- Đi qua bên kia đi, tôi nói với cậu vài câu thôi.
Bành Viễn Chinh có chút xấu hổ rụt tay về, đi theo Tạ Tiểu Dung đến đối diện phòng vệ sinh, chỗ cửa phòng nấu nước thì dừng lại.
Tạ Tiểu Dung nhìn Bành Viễn Chinh thật lâu rồi mới thở phào một cái:
- Tiểu Bành, tôi thông báo cho cậu một tin, việc cạnh tranh vị trí lúc này đây tôi không tham dự nữa.
Bành Viễn Chinh ngẩn ra:
- Sao vậy, Tạ tỷ, không phải đã gần có kết luận rồi sao? Dân chủ xác định và đánh giá đều kết thúc, thành tích của chị không hề thua kém Gia Cát Cấu, sao lại nói bỏ cuộc dễ dàng như vậy? Hơn nữa, đây là trình tự tổ chức, chị không thể nói bỏ là bỏ?
Tạ Tiểu Dung cười khổ:
- Tôi thật cũng không cam lòng, nhưng cũng không còn cách nào khác. Lãnh đạo đã tìm tôi nói chuyện, nói là điều tôi đén ban tin tức Thành ủy công tác, giải quyết chức trưởng phòng. Lãnh đạo đã mở miệng như vậy, tôi cũng không thể nói gì khác, đành phải bỏ cuộc. Lệnh điều chuyển tôi rất nhanh sẽ có, cho nên hiện tại giờ chỉ còn cậu và Gia Cát Cấu mà thôi.
Ban Tin tức Thành ủy và ban Tin tức của UBND thành phố là một cơ cấu nhưng hai tấm biển. Bởi vì đây là bộ môn chức năng của thành phố, chứ không phải là phòng nghiệp vụ như của Ban tuyên giáo, tiềm lực phát triển rất tốt. Có thể đến đó, Tạ Tiểu Dung đương nhiên là phải bỏ cuộc cạnh tranh này rồi. Cô ta luôn miệng nói "không cam lòng", nhưng Bành Viễn Chinh xem ra kỳ thật đây chính là già mồm cãi láo.
Cô hướng Bành Viễn Chinh mật báo có lẽ là do có thiện cảm với Bành Viễn Chinh, nhưng vì thế mà sẽ thiết lập chướng ngại cho Gia Cát Cấu. Bởi vậy có thể thấy được, mâu thuẫn giữa hai người không phải bình thường.
Bành Viễn Chinh mỉm cười nói:
- Tạ tỷ, tôi vốn chính là muốn tiếp cận náo nhiệt mà thôi. Kinh nghiệm của tôi còn ít quá, như thế nào lại có thể cạnh tranh với những đồng chí lão thành như chị được. Việc xác định và đánh giá tôi lúc này rất thấp, trên cơ bản chẳng có bất cứ giá trị nào.
Tạ Tiểu Dung đôi mắt hiện lên một tia sáng, rồi nhẹ nhàng nói tiếp:
- Tiểu Bành à, chị nói thật lòng với em đấy. Em không thể thành thật như vậy mãi. Mau đi tìm một lãnh đạo nào đó. Sự việc liên quan đến tiền đồ cá nhân, có thể tranh thì nên tranh. Em còn trẻ, nếu lúc này có thể giải quyết cấp trưởng phòng, đối với em trong tương lai có lợi thật lớn. Em nghĩ xem, em có nghiệp vụ, có năng lực, tố chất tổng hợp mạnh, nếu nắm được vị trí Trưởng phòng Tin tức, em rất nhanh sẽ làm ra thành tích. Nhiều nhất là ba đến năm năm, giải quyết lên cấp phó huyện cũng chẳng có gì khó khăn.
Bành Viễn Chinh mỉm cười:
- Cảm ơn chị đã chỉ điểm, chỉ có điều hiện tại tình huống của tôi là như thế, nên đành tôn trọng quyết định của tổ chức.
Thấy Bành Viễn Chinh không nói gì hơn, Tạ Tiểu Dung có đôi chút thất vọng. Tuy nhiên, cô ta chỉ có thể nói tới đây. Nói thêm nữa thì sẽ khiến cho Bành Viễn Chinh phản cảm. Tạ Tiểu Dung ồ lên một tiếng, cũng không nói gì nữa, gật đầu:
- Được, nếu em đã có chủ ý của mình, thì chị cũng không nói gì thêm. Chị là muốn tốt cho em, muốn em nắm chắc cục diện mà thôi. Được rồi, chị có việc phải đi trước.
- Vâng, chị đi thong thả.
Bành Viễn Chinh rất lễ phép tiễn Tạ Tiểu Dung đến cầu thang, mắt thấy cô ta đi xuống lầu thì khóe miệng không kìm nổi nhếch lên.
Tuy rằng Tạ Tiểu Dung không nói thẳng là lãnh đạo nào đã nói chuyện với cô, nhưng có thể đoán là Trịnh Thiện Sơn hoặc Trịnh Thiện Sơn bày mưu đặt kế cho Phó trưởng ban Tiền ra mặt. Theo góc độ này mà nói, Trịnh Thiện Sơn trong lòng sớm đã có quyết đoán, cương vị Trưởng phòng Tin tức tám phần là dành cho Gia Cát Cấu.
Bành Viễn Chinh nhẹ nhàng thở ra, lấy điện thoại ra nhìn thời gian, thấy hôm nay đã là 18 tháng giêng năm 1992, cái ngày đáng chú ý đã gần ngay trước mắt. Giờ phút này, đại nhân vật sẽ nam tuần, thị sát một số thành phố phát triển phía nam, công khai phát biểu, từ đó mở ra một cải cách mới trong cả nước. Trên con đường phát triển trong tương lai, phương hướng càng thêm rõ ràng.
Bài nói chuyện của đại nhân vật trong chuyến nam tuần và bài viết của Bành Viễn Chinh ở Nhật báo Tân An và báo Thanh niên Hoa Hạ có hiệu quả như nhau. Trước khi đại nhân vật nam tuần, khẳng định là không có mấy người biết đến bài văn này. Nhưng một khi đại nhân vật đề cập đến thì khẳng định bài văn này hiệu ứng sẽ không tầm thường. Nếu may mắn, nói không chừng….
Suy nghĩ như thế, Bành Viễn Chinh lập tức xoay người trở về văn phòng. Hắn lẳng lặng suy nghĩ một chút, sắp xếp lại quy hoạch của cuộc đời mình, vì tương lai làm tốt sự chuẩn bị.
Buổi chiều, Ban tuyên giáo thông báo, ngày 25 tháng 1, tổ Đảng của ban sẽ họp, tổng kết lại đồng thời tuyên bố quyết định bổ nhiệm. Mọi nhân viên đều được nghỉ đúng dịp tết âm lịch. Trên thực tế, mọi người đều nhìn thấy, tất cả các cương vị đều được xác định, chỉ chờ quyến định bổ nhiệm mà thôi.
Phòng Tin tức cũng như vậy. Tạ Tiểu Dung đã rời khỏi, đến ban Tin tức Thành ủy làm Phó chủ nhiệm, giải quyết cấp Trưởng phòng. Còn Bành Viễn Chinh thì không chỉ có tư cách nông cạn, tổng hợp đạt được trong cuộc tranh tranh cũng thấp hơn Gia Cát Cấu, nếu không có thiên tai nhân họa thì Gia Cát Cấu lên chức đã thành kết cục đã định.
Có lẽ nguyên nhân chính vì như thế, nên cảm xúc của Gia Cát Cấu cũng dần bình ổn trở lại. Y thậm chí tìm Vương Na chủ động nói chuyện, còn cúi người xin lỗi, dụ dỗ Vương Na. Nhưng Vương Na không phải là người dễ dụ, tuy rằng ngoài miệng không nói cái gì, nhưng trong lòng sự chán ghét và khinh thường đã càng tăng thêm một bậc.
Cuối năm, đối với nhân viên cơ quan mà nói thì công tác chủ yếu là viết tổng kết, ứng phó một chút với những kiểm tra cuối năm. Không khí trong Ban tuyên giáo nặng nề, cứng ngắc. Tất cả mọi người đều bận rộn. Kỳ thật không phải là bận việc công mà là việc tư. Có những đơn vị sự nghiệp đã hoạt động, bắt đầu đến cơ quan thăm viếng. Mỗi ngày đều có thể nhìn thấy rau quả, dầu, thịt, trứng, cá trên xe tải chở đến. Những nhân viên ở bộ môn có thực quyền đều ra sức nhặt nhạnh không ít những hàng tết.
Nếu mình ăn không hết thì đem cho người thân. Đương nhiên, ở Thành ủy, đơn vị đến thăm viếng Ban tuyên giáo tương đối ít. Đa số đều đến Ban tổ chức cán bộ hoặc khối văn phòng.
Đề tài mà mọi người bàn tán nhiều nhất gần đây chính là cuộc cạnh tranh vị trí vẫn còn chưa chấm dứt.
Bành Viễn Chinh ngoại trừ viết bảng tổng kết cá nhân, thì buổi tối gọi đến thủ đô hỏi thăm sức khỏe của Mạnh Lâm. Tình trạng của Mạnh Lâm đã tốt hơn, nhưng căn cứ vào ý kiến của ông cụ, bà vẫn nên ở lại thủ đô tĩnh dưỡng một thời gian. Vừa mới bước vào cửa Phùng gia nên Mạnh Lâm không muốn trái ý ông cụ. Hơn nữa, đây chính là sự tôn trọng của ông cụ nên liền gật đầu đồng ý. Tuy nhiên, bà luôn mãi dặn Bành Viễn Chinh, nên đến thủ đô sớm một chút để người nhà đoàn tụ trong dịp tết.