Ở phía bên kia, thành phố Trung Sơn, dinh thự Âu Dương.
Lăng Thành ngâm nga một bài hát rồi đi thẳng vào đại sảnh. Vừa rồi bố nuôi gọi điện bảo anh qua.
Trong đại sảnh, Âu Dương Chấn Nam đang ngồi ở đó, vừa nói vừa cười với một mỹ nữ.
Nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp này, Lăng Thành không khỏi thầm kinh ngạc!
Thật sự có khí chất nha…
Người phụ nữ này mặc một chiếc áo dài màu vàng, rất đẹp, ngồi ở đó uyển chuyển, duyên dáng, uy phong bất phàm. Nếu đoán không lầm thì người phụ nữ xinh đẹp này chính xác là vợ của Âu Dương Chấn Nam, Giang Hạ Yến!
Ngoài bố nuôi và mẹ nuôi, trong đại sảnh còn có bố người: Nhà Âu Dương Gia Linh, Mỹ Anh và Dịch Hiểu Thiên.
Mẹ nó, tại sao thằng nhóc này lại ở đây? Lăng Thành nhìn Dịch Hiểu Thiên, trong lòng lẩm bẩm.
"Anh trai!"
Lúc này Âu Dương Mỹ Anh vui vẻ hét lên một tiếng, chạy tới, nắm lấy cánh tay Lăng Thành, nói nhỏ: "Trong khoảng thời gian này, anh đã ở đâu, em nhớ anh..."
Cô gái này mấy ngày không gặp, càng ngày càng bám người.
Lăng Thành sờ sờ đầu cô, vẻ mặt đầy trìu mến. Sau đó quay người sang chỗ khác, hơi cúi đầu: "Chào bố nuôi, chào mẹ nuôi."
“Ừ.” Giang Hạ Yến nhẹ nhàng đáp lại, mỉm cười đánh giá Lăng Thành.
Từ lâu bà đã nghe nói rằng ông già nhận ra một đứa con nuôi, và hôm nay là lần đầu tiên bà gặp đứa con nuôi này. Đứa trẻ gây ấn tượng tốt, tươm tất, cử chỉ khéo léo và rất đẹp trai.
Giang Hạ Yến vung tay lên cười nói: "Gọi một tiếng mẹ nuôi làm cho ta có cảm giác mình già rồi. Con cứ gọi ta là dì Giang đi."
“Được rồi, dì Giang.” Lăng Thành lập tức đổi miệng.
Anh có thể thấy bà mẹ nuôi này rất dễ gần và rất tốt bụng. Nghe nói mẹ nuôi đi công tác mấy ngày nay mới về. Đây là lần đầu tiên gặp mặt, bà nên được tặng một món quà gặp mặt...
Lăng Thành gãi đầu, nhưng anh không mang theo quà gì..
Đang suy nghĩ miên man thì thấy Âu Dương Chấn Nam đứng lên, cười nói: "Tiểu Thành, hôm nay bố gọi điện thoại qua cho con. Có một việc chính. Từ hôm nay bố quyết định để dì Giang dạy con trận pháp."
Trận pháp? Nghe thấy hai chữ này, Lăng Thành rất cao hứng!
Biết trận pháp thật sự rất tốt!
Trong thời Tam Quốc, Gia Cát Lượng đã bày ra bát quái trận, dùng một vạn binh lính đánh tan mười vạn kỵ binh.
Trong thời Nam Tống, Nhạc Phi đã triển khai tứ tượng trận và đánh bại mười tám vạn quân địch chỉ với ba vạn binh lính!
Trong lịch sử, có vô số ví dụ về việc sử dụng trận pháp để giành chiến thắng dù quân địch nhiều hơn gấp mấy lần!
“Dì Giang hiểu biết về trận pháp sao?” Lăng Thành buộc miệng hỏi.
Âu Dương Chấn Nam cười nói: "Tiểu Thành, con không biết rồi. Dì Giang của con không phải là người tu luyện nhưng ở trận pháp, bà ấy thật sự rất siêu phàm. Trên giang hồ có rất ít người có thể so tài với bà ấy.”
Nói đến đây, Âu Dương Chấn Nam dừng lại và tiếp tục: "Trận pháp của dì Giang của con cần được truyền lại, vì vậy mỗi buổi trưa, Mỹ Anh và Âu Dương Gia Linh phải học trận pháp. Từ hôm nay, con cũng sẽ theo học hỏi."
“Được được!” Lăng Thành vội vàng gật đầu đồng ý.
Có một ngàn đệ tử trong Thiên Môn mà anh đã thành lập. Nếu có thể học được một vài trận pháp tử tế, thì một nghìn người này có thể đánh bại hơn một vạn người, thậm chí hơn thế nữa!
Giang Hạ Yến cười nói: "Được rồi, Âu Dương Gia Linh, Mỹ Anh, Lăng Thành, và Hiểu Thiên, bốn người các con đến phòng làm việc đợi ta. Hiểu Thiên, khi ta dạy về trận pháp, con cũng có thể ở bên cạnh lắng nghe. Lâu rồi không gặp dì Giang, lần này đến đây thì ở lại hai ngày đi rồi hẳn đi"
“Cám ơn dì Giang!” Dịch Hiểu Thiên cao hứng.
Vốn dĩ anh ta ở đây để thăm Gia Linh, nhưng không ngờ lại có được thu hoạch ngoài ý muốn, có thể học được trận pháp! Haha, biết bao nhiêu anh hùng võ lâm đều không có cơ hội này để nghe lời Dì Giang giảng dạy!
Một lúc sau, bốn đứa trẻ rời đi, Âu Dương Chấn Nam nghiêng người, từ phía sau ôm lấy Giang Hạ Yến, nhẹ nhàng ôm eo bà, ở bên tai bà nói: "Vợ, Tiểu Thành, đứa nhỏ này rất ngoan, anh định cho Âu Dương Gia Linh hứa hôn với nó, em thấy như thế nào? "
A?
Giang Hạ Yến thân thể run lên yếu ớt.
Mối quan hệ giữa con gái lớn Âu Dương Gia Linh và Dịch Hiểu Thiên đã đến giai đoạn bàn chuyện cưới xin, cả nhà đều biết chuyện này!
Bất ngờ đính hôn cô với Lăng Thành. Có vẻ như một chút...
Tuy nhiên, Giang Hạ Yến vẫn luôn rất hiền lành, sau khi nghĩ xong, cô nhẹ giọng hỏi: "Gia Linh có biết không? Con bé nói cái gì?"
Âu Dương Chấn Nam cười khổ: "Gia Linh có chút bất đắc dĩ. Con bé chỉ muốn kết hôn với Hiểu Thiên, vì vậy anh muốn em thuyết phục nó."
“Con gái mình thích Hiểu Thiên, tại sao anh lại ép buộc nó?” Giang Hạ Yến có chút bất mãn: “Hiểu Thiên cũng là rồng phượng giữa mọi người. Con gái tụi mình gả cho cậu ấy nhất định sẽ không khổ.”
Giang Hạ Yến rất yêu thương hai cô con gái của mình. Vì vậy bà không muốn ép Âu Dương Gia Linh.
“Em nghĩ vẫn nên để con gái kết hôn với Hiểu Thiên.” Giang Hạ Yến thở dài, xoay người rời đi.
Nửa giờ sau, Giang Hạ Yến đến nghiên cứu và giải thích trận pháp cho bốn đứa trẻ.
Trong phòng nghiên cứu, có một chiếc sa bàn đặc biệt để mô phỏng trận pháp. Cầm mấy thanh gỗ nhỏ, Giang Hạ Yến vừa mô phỏng trên sa bàn, vừa giải thích trận pháp với đám người Lăng Thành. Mỗi bước đều rất chi tiết.
Đây là lần đầu tiên Lăng Thành tiếp xúc với phương pháp trận pháp, nên anh tham gia lớp học rất nghiêm túc.
Sau bài học này, anh cũng đã học được một số dạng trận pháp nhỏ đơn giản.
Sau khi kết thúc buổi học, Lăng Thành vẫn cảm thấy vẫn chưa thật sự hiểu rõ, liền trở về phòng ngủ xem lại những gì đã học hôm nay.
…
Vào buổi tối. Mặt trời lặn.
Những đám mây phía chân trời đều được nhuộm đỏ bởi mặt trời lặn, khiến chúng trở nên đặc biệt đẹp.
Vườn sau của biệt thự Âu Dương
Âu Dương Gia Linh tay trong tay với Hiểu Thiên, họ nhìn nhau triều mến. Không ai làm phiền họ trong khu vườn sau nhà này, vì vậy không cần phải e dè.
“Gia Linh…” Dịch Hiểu Thiên lúc này thì thầm nói “Gia Linh, anh yêu em rất nhiều. Càng ngày anh càng yêu em nhiều hơn. Nhưng mà bố em cứ muốn em kết hôn với tên Lăng Thành kia, anh rối trí quá. Bây giờ anh phải làm sao?”
Nói đến đây, lòng Dịch Hiểu Thiên như bị kim đâm.
Nếu Âu Dương Gia Linh thật sự kết hôn với Lăng Thành thì anh ta sẽ làm gì!
“Hiểu Thiên” Âu Dương Gia linh cắn môi lộ vẻ bất lực, nhưng cô vẫn kiên quyết nói: “Hiểu Thiên, em chỉ yêu mình anh. Không là anh thì em không lấy ai khác”
Nhắc đến người đó khiến lòng cô vô cùng khó chịu!
“Nói là vậy, nhưng lời bố mẹ và lời bà mối là mệnh lệnh.” Dịch Hiểu Thiên thở phào nhẹ nhõm: “Chuyện hôn nhân quan trọng, chắc chắn em phải nghe lời bố mẹ rồi.”
Gia Linh nghe vậy liền nắm chặt tay Dịch Hiểu Thiên, im lặng mấy phút, đột nhiên hai mắt sáng lên, vỗ tay nói: "Em có cách khiến Lăng Thành biến mất hoàn toàn!"
Dịch Hiểu Thiên cười vui vẻ: "Cách nào?"
Khi nói, giọng anh hơi run.
Chỉ cần Lăng Thành biến mất hoàn toàn, anh sẽ không cần lo lắng!
Âu Dương Gia Linh cười nói: "Ở phía đông bắc của dinh thự Âu Dương của chúng ta có một rừng hoa đào. Rừng đào này đã tồn tại hàng nghìn năm, rất thần bí, không ai có thể ra khỏi nơi này. Đó là cấm địa đối với gia đình em. "
"Em nhớ khi em còn nhỏ, có một vài người đột nhập vào rừng đào, em không bao giờ gặp lại họ." Lúc này, Âu Dương Gia Linh trên mặt lộ ra một chút hận ý, nắm chặt nắm tay nói: "Em sẽ đến gặp Lăng Thành và bịa ra lý do để lừa anh ta vào rừng hoa đào, chỉ cần anh ta vào được, cả đời này cũng đừng nghĩ tới việc bước ra. "