Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/doctruyenonline.co/wp-includes/functions.php on line 6114
Trung Khuyển Bị Bệnh Dại - Chương 81: Sợ hãi : doctruyenonline.co

Trung Khuyển Bị Bệnh Dại

Chương 81: Sợ hãi




– Sợ hãi.

Vừa nghe tin Tôn Phương gặp tai nạn xe, mọi người lập tức vây tới, không ngừng đặt câu hỏi: “Chuyện gì xảy ra vậy?” “Nghiêm trọng không?” “Đã đưa đến bệnh viện chưa?”

Gương mặt Vinh Ca trắng bệch, run rẩy nói không nên lời.

Lục Lăng Hằng nhìn nét mặt này của anh ta, tim đập thịch một cái. Không thể nào…

Giọng Vinh Ca run run: “Nói, nói là đã tử vong tại chỗ…”

Bốn phía xung quanh nhất thời lặng đi.

Tử vong? Tuy rằng trong đoàn phim có nhiều người không thích Tôn Phương, nhưng một người hôm qua vẫn còn sống bình thường, hôm nay đột nhiên tử vong? Không ai có thể chấp nhận sự thật này được ngay.

Một nhân viên nhỏ giọng nói: “Ai gọi điện cho anh vậy? Có khi nào là lừa đảo không?”

Vinh Ca đã sắp khóc, anh cũng hy vọng là lừa đảo: “Người gọi điện thoại nói anh ta là cảnh sát. Còn nói mấy giờ trước xe của Tôn Phương đi trên đường cao tốc gặp tai nạn, đụng phải một chiếc xe tải, xe tải bị lật nghiêng đè vào xe của họ.. Họ tìm được trong xác xe giấy tờ tùy thân của Tôn Phương nên gọi cho tôi. Bảo tôi nhanh đi lo hậu sự…”

Vẫn có người ôm hy vọng trong lòng, đề nghị: “Anh thử gọi điện thoại cho Tôn Phương xem, giờ nhiều kẻ lừa đảo lắm!”

Vinh Ca run rẩy bấm dãy số điện thoại của Tôn Phương, nhưng chỉ nghe được giọng nói lạnh như băng ở bên kia đầu dây: “Thuê báo quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.”. Truyện Ngược

Nét mặt mọi người trở nên nghiêm trọng: “Người gọi điện thoại bảo anh đi đâu?”

Vinh Ca nói địa chỉ một bệnh viện.

Mọi người nhìn nhau. Nghe rất giống thật, không đòi tiền, chỉ bảo đến bệnh viện lấy xác, không giống lừa đảo chút nào. Chẳng lẽ xảy ra chuyện thảm như vậy?

Lại có người hỏi: “Sáng nay Tôn Phương đi đâu? Sao anh không đi cùng? Có ai đi cùng cậu ấy không? Tài xế là anh gọi tới sao? Có số điện thoại tài xế không?”

Giờ Vinh Ca vô cùng hoang mang, lo lắng xoa xoa hai bàn tay: “Cậu ấy không cho tôi đi cùng, xe là cậu ấy gọi tới, tôi không biết tài xế là ai!” Vinh Ca cũng biết Tôn Phương có kim chủ, hai bộ phim lớn này đều là kim chủ lấy về cho hắn. Cũng bởi vì có kim chủ, nên rất lâu rồi chuyện của Tôn Phương Vinh Ca không tiện nhúng tay vào, đều có người của kim chủ sắp xếp! Tôn Phương không cho anh theo, anh đành phải để Tôn Phương đi một mình, không ngờ lại xảy ra chuyện này!”

“Giờ bỏ liều đi!” Đạo diễn nói, “Tiểu Lý, cậu điều xe giúp họ, nhanh đi xem xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”

Vinh Ca và hai phụ tá của Tôn Phương cùng đi theo, phó đạo diễn lại bảo hai nhân viên trong đoàn đi xem, càng nhiều người, nếu gặp tình huống may mắn sẽ dễ xử lý, có thể đưa về đoàn phim luôn.

Vinh Ca dẫn người đi rồi, bầu không khí trong đoàn phim vô cùng nặng nề. Vừa nghe tin dữ xong, không ai chuyên tâm làm việc được, ngay cả Nhậm Bối Mính vốn luôn chìm trong kịch bản cũng không yên lòng. Đạo diễn quay cảnh Nhậm Bối Mính với Chu Nghê, hai người liên tục quên lời thoại, quay hơn mười lần nhưng không qua. Nếu như mọi khi, đạo diễn đã mắng người từ lâu rồi, nhưng tình huống hôm nay đặc biệt, đạo diễn không nói cái gì, trái lại bảo diễn viên nghỉ ngơi một chút lấy lại tinh thần.

Buổi chiều Thẩm Bác Diễn tới.

Bởi Tôn Phương không ở đây, nên buổi sáng hắn tìm người lên kế hoạch sắp xếp mọi chuyện, sau đó đi gặp người thuê phim trường đã hẹn trước, xong xuôi hắn quay về xem Lục Lăng Hằng đóng phim.

Kỳ lạ là, khác với mọi khi bận bận rộn rộn, dường như tất cả mọi người trong đoàn phim đều đang nghỉ ngơi. Thẩm Bác Diễn tò mò đi tới ngồi xuống bên cạnh Lục Lăng Hằng: “Mọi người đang làm cái gì thế?”

Lục Lăng Hằng thấp giọng nói: “Tôn Phương xảy ra chuyện rồi.”

“Sao?!” Thẩm Bác Diễn đứng bật dậy, khiến Lục Lăng Hằng không khỏi hoảng sợ: “Anh sao vậy?”

Thẩm Bác Diễn lại ngồi xuống, vội hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Tai nạn xe.. nghe nói… có thể không qua được, Vinh Ca đang đưa người đi xác nhận.”

Đồng tử mắt Thẩm Bác Diễn co rút mãnh liệt. Tai nạn xe? Tôn Phương đã chết?! Hắn vừa nắm được sơ hở của Tôn Phương, vậy mà Tôn Phương lại chết?!

Đúng lúc này chuông điện thoại đạo diễn vang lên. Ông vội nhận điện thoại, nghe xong một câu mà sắc mặt trở nên ngưng trọng, ậm ừ vài câu rồi cúp máy.

Phó đạo diễn hỏi: “Có phải Tiểu Vinh gọi tới không? Tình hình thế nào rồi?”

Đạo diễn xót xa nói: “Tôn Phương… đã chết thật rồi.”

Tin này trong nháy mắt truyền ra khắp đoàn phim, mọi người như vỡ òa. Buổi trưa nghe Vinh Ca nói xong, mọi người đều không dám tin tưởng, đều mong cuộc điện thoại kia chỉ là lừa đảo. Dù cho hôm qua Tôn Phương hại mọi người phải làm việc thêm giờ đến rạng sáng mới kết thúc, có người trong lúc tức giận nguyền rủa hắn gặp chuyện không may, nhưng không ai ngờ hắn sẽ chết. Một người bên cạnh mình đột nhiên không còn nữa, cảm giác này rất khó để hình dung. Có vài người đã bắt đầu lau nước mắt, cũng không hẳn là có tình cảm sâu đậm với Tôn Phương, chỉ là cảm thấy sợ hãi trước sự ra đi đột ngột của một sinh mạng.

Lòng Thẩm Bác Diễn cuộn sóng dâng trào. Trùng hợp như vậy sao, hôm qua hắn mới thử lòng của Tôn Phương, hôm nay Tôn Phương đã gặp tai nạn xe mà chết? Là trùng hợp? Hay là âm mưu?! Nếu như phía sau Tôn Phương có người sai khiến giật dây, ngày hôm qua nghe hắn nói như vậy xong nhất định sẽ lập tức đi tìm hung thủ đứng phía sau bàn bạc, thế nên hung thủ đứng sau nổi lên dã tâm giết người diệt khẩu?! Chết tiệt! Cuối cùng cũng xác định được cái chết của Lục Quân Càn là có âm mưu, sắp vạch trần được sơ hở, trong nháy mắt lại mất đi?! Giờ hắn nên làm gì?! Rốt cuộc ai là người đã hại chết Lục Quân Càn?!

Xác nhận tin Tôn Phương đã chết xong, Lục Lăng Hằng cũng chìm trong tâm trạng không chấp nhận được. Tất cả đến quá đột ngột.

Thẩm Bác Diễn nắm lấy tay anh: “Em sao vậy? Sắc mặt không tốt lắm?!”

“À….” Lục Lăng Hằng lấy lại tinh thần, “Em… em không thể tin được, chuyện này quá đột ngột..”

Thẩm Bác Diễn cúi đầu, cười lạnh một tiếng: “Đột ngột…”

Lúc mới nghe tin tức, quả thật Thẩm Bác Diễn cũng rất giật mình, nhưng hắn nhanh chóng khôi phục trạng thái, lập tức tỉnh táo đầu óc suy nghĩ. Về phần cảm khái trước sự vô thường của sinh mệnh, hắn không có dù chỉ là một chút —— từ mấy tháng trước, lúc hay tin Lục Quân Càn qua đời, hắn đã thể nghiệm tất cả cung bậc cảm xúc của con người.

Thẩm Bác Diễn hỏi: “Giờ họ đang ở đâu? Thi thể của Tôn Phương, Vinh Ca?”

Lục Lăng Hằng nói địa chỉ bệnh viện ban nãy anh nghe được ra.

Thẩm Bác Diễn đứng dậy: “Để anh đi xem.”

Tuy rằng Tôn Phương xảy ra chuyện, nhưng công việc vẫn phải tiếp tục, toàn bộ đoàn phim mấy trăm người, mấy nghìn vạn đầu tư, không thể bởi vì một người mà mặc kệ tất cả. Đạo diễn lập tức liên hệ với nhà sản xuất và tổng quản lý để sắp xếp nhật trình, những thành viên khác trong đoàn phim tiếp tục quay tiếp.

Vốn buổi chiều còn có một cảnh của Tôn Phương, đạo diễn bỏ qua không quay, cho nên công việc buổi chiều kết thúc, đạo diễn bảo mọi người quay về chờ tin tức, công việc tiếp theo chắc chắn sẽ có sự thay đổi lớn.

Lục Lăng Hằng về khách sạn trước, quản lý gọi điện xác nhận lịch làm việc của anh, anh liền bảo nhân viên gửi lịch công tác của mình qua.

Giờ Tôn Phương xảy ra chuyện, vai của hắn nhất định phải đổi người, những cảnh trước đó đã quay có hắn đều phải quay lại, làm lỡ không ít thời gian của mọi người, nhiệm vụ của tổng quản lý rất nặng nề, phải đi xác nhận lịch làm việc của tất cả mọi người một lần nữa, những ai kín lịch làm việc thì quay trước, những ai thoải mái thời gian thì quay sau, bởi vì thời gian kéo dài, kinh phí dự toán cũng sẽ tăng, sau đó còn phải ứng phó với truyền thông.. dự án điện ảnh sẽ trở nên khó khăn.

Mãi đến tối Thẩm Bác Diễn mới quay về khách sạn, Lục Lăng Hằng đang ngồi ngẩn người trong phòng, thấy hắn trở về lập tức tiến lên đón: “Anh tới bệnh viện à? Thế nào rồi?”

Nét mặt Thẩm Bác Diễn trở nên nghiêm trọng, hắn khóa cửa lại, kéo Lục Lăng Hằng ngồi xuống bên giường: “Tôn Phương đã chết rồi.”

Lục Lăng Hằng lại nghe xác nhận tin này một lần nữa, trong lòng vẫn không khỏi chìm sâu.

Thẩm Bác Diễn nhẹ giọng nói: “Anh nghi có người giết người diệt khẩu.”

“Sao cơ?” Lục Lăng Hằng cả kinh thiếu chút nữa nhảy dựng lên, thấp giọng hỏi: “Giết người diệt khẩu? Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Thẩm Bác Diễn kể hoài nghi trong lòng mình cho Lục Lăng Hằng, lại kể chuyện hôm qua hắn nói chuyện với Tôn Phương ra, sau khi Lục Lăng Hằng nghe xong cả người lạnh run.

“Anh nói là, hôm đó bệnh tim của em phát tác, bởi vì cậu ta hạ độc vào cà phê của em?”

Thẩm Bác Diễn gật đầu: “Anh nghĩ là như vậy. Vốn anh không thể xác định được Tôn Phương làm như vậy bởi vì có thù riêng với em hay là bị người ta sai khiến, nhưng đột nhiên hôm nay cậu ta gặp tai nạn xe, anh nghĩ chắc cậu ta kể chuyện anh nói với cậu ta cho người sai khiến, người kia sợ cậu ta khai ra, cho nên quyết định giết người diệt khẩu.”

Cả người Lục Lăng Hằng run lên. Tới giờ anh vẫn luôn tập trung vào sự nghiệp, đối nhân xử thế cũng rất khéo léo, đắc tội rất ít người, đó giờ vẫn luôn tránh đi những cuộc tranh đấu lợi ích, anh thật sự không thể ngờ có người muốn giết mình. Anh run giọng hỏi: “Anh chắc xe của cậu ta gặp tai nạn là do người ta cố ý mưu hại chứ? Không phải ngoài ý muốn?”

Anh hy vọng tất cả đều là do Thẩm Bác Diễn hiểu lầm, nếu Tôn Phương muốn hại anh.. Hôm nay Tôn Phương đã không còn nữa, anh cũng không hy vọng chuyện này có thêm nhiều âm mưu sâu xa. Lúc này anh không thể nghĩ ra mấy chuyện báo thù, anh chỉ cảm thấy sợ, thật sự rất sợ. Bởi nếu như tất cả những gì Thẩm Bác Diễn nói đều là sự thật, e rằng có một thế lực lớn muốn đẩy anh vào chỗ chết, mà anh thậm chí còn không biết người đứng sau thế lực kia là ai?

Thẩm Bác Diễn cảm nhận được Lục Lăng Hằng đang sợ run, hắn nắm lấy tay anh: “Anh không thể khẳng định trăm phầm trăm, nhưng anh nghĩ khả năng này là rất lớn. Anh hỏi Vinh Ca, tại sao hôm nay Tôn Phương xuất hành mà không dẫn theo người, trên xe chỉ có mình Tôn Phương và tài xế. Vinh Ca nói cho anh biết, Tôn Phương không cho anh ta đi theo, tài xế cũng là người Tôn Phương tìm tới, anh ấy không biết tài xế là ai. Hơn nữa Tôn Phương nói mình bị bệnh phải đi bệnh viện, nhưng Vinh Ca nói căn bản Tôn Phương không có bệnh, nhiệt độ cơ thể rất bình thường, hôm qua anh nói chuyện với cậu ta xong cậu ta mới bắt đầu giả bệnh. Điểm mấu chốt là ở đây, đột nhiên Tôn Phương tránh khỏi mọi người rời đoàn phim, em nghĩ cậu ta có thể sẽ đi đâu? Hoặc là tìm tới người nào?”

Lục Lăng Hằng vội vàng hỏi: “Vậy tài xế hôm nay đâu? Cũng đã chết?!”

“Đã chết!” Thẩm Bác Diễn khẽ gật đầu, “Anh đã xem qua camera giám sát, tài xế là người gánh hoàn toàn trách nhiệm, xe kia đi cùng lúc với một chiếc xe tải vận chuyển hơn mười tấn hàng hóa, lúc quẹo cua đột ngột vượt lên trước, xe tải không kịp né tránh nên bị lật xe đè vào xe của hai người họ, tài xế xe tải cũng đã chết. Xe của Tôn Phương bị đè bẹp.”

Lục Lăng Hằng nghe Thẩm Bác Diễn kể, tưởng tượng ra cảnh tượng như vậy, càng run dữ hơn.

“Người tài xế kia đã hành nghề vài chục năm, anh xem camera, có vẻ như ông ta cố ý muốn chết. Giờ cảnh sát đang điều tra xem người này có say rượu và có tiền sử hút thuốc phiện hay không, nếu như tâm lý bình thường sẽ không lái xe như vậy. Anh đã phái người đi thăm dò gia cảnh người tài xế này.”

Hai mắt Lục Lăng Hằng vô thần mà lẩm bẩm nói: “Sao có thể xảy ra chuyện này…” Nghe tin tức có tính bạo phát như vậy, anh không cảm thấy phẫn nộ, bởi vì đã bị tất cả các cảm xúc kích động khác che lấp. Vài cái mạng người, đảo mắt liền coi như không có..

Thẩm Bác Diễn nhìn nét mặt Lục Lăng Hằng mà không khỏi đau lòng. Vốn là hắn định lén điều tra, nhưng bởi sự tình đã đến mức này, nếu không nói cho Lục Lăng Hằng biết, hắn sợ Lục Lăng Hằng không đề phòng sẽ bị người khác làm tổn hại. Hắn hỏi: “Em có manh mối xem rốt cuộc ai muốn hại em không? Em có từng đắc tội với ai không?”

Lục Lăng Hằng cười khổ: “Em đắc tội ai? Nói thật là trước đây em nổi tiếng như vậy, chắc chắn đã có không ít va chạm lợi ích với người khác, nhưng nếu em cản người khác, bọn họ có thể bịa chuyện, dùng dư luận để lật đổ em, nếu người có thế lực thì sẽ chặn tài nguyên của em, không cho em đóng phim nữa, ai sẽ giết người vì mấy chuyện này? Em thật sự không nghĩ ra được… Ngoại trừ công việc ra, con người em thế nào anh cũng biết, em có thể đắc tội ai được đây?”

Thẩm Bác Diễn trầm ngâm trong thoáng chốc: “Liệu chuyện này có liên quan gì tới Nhậm Bối Mính không?”

Lục Lăng Hằng vùi mặt vào lòng bàn tay, ủ rũ nói: “Anh nghĩ Nhậm Bối Mính có thâm cừu đại hận tới mức muốn giết em sao? Em không biết… Em không biết gì cả…”

Đúng vậy, Thẩm Bác Diễn cũng thấy động cơ giết người này của Nhậm Bối Mính quá gượng ép, nhưng có thể mua chuộc được Tôn Phương giết người, có thể giết Tôn Phương diệt khẩu, chắc chắn là một người rất có thế lực. Nghĩ thế nào cũng không ra ngoài người nâng đỡ Tôn Phương sau khi Lục Quân Càn chết ra thì còn có ai khác. Nhưng Thẩm Bác Diễn đã điều tra kim chủ của Tôn Phương từ trước, ngoài quan hệ với Nhậm Bối Mính ra thì hắn không tìm ra được nữ thương gia bất động sản kia có liên quan hay cùng xuất hiện gì với Lục Quân Càn.

Thẩm Bác Diễn lẩm bẩm nói: “Sao sau khi bệnh tim của em tái phát, bọn chúng không giết Tôn Phương diệt khẩu luôn mà phải chờ tới tận bây giờ?”

Lục Lăng Hằng phiền não cào đầu mình: “Tin em qua đời thu hút rất nhiều sự chú ý của truyền thông, nếu phụ tá của em lại đột nhiên chết, không phải càng dễ bị người ngoài nghi ngờ hơn hay sao.”

Thẩm Bác Diễn gật đầu: “Có khả năng như vậy.” Tôn Phương cũng không lập tức leo cao ngay sau khi Lục Quân Càn qua đời mà còn tiếp tục làm trợ lý cho Trương Minh Tước, có lẽ là sợ bị mọi người nghi ngờ chú ý. Mãi đến khi Lục Lăng Hằng gọi Tôn Phương nói một câu “vị như cũ” mới khiến Tôn Phương sợ mất mật, sau đó kim chủ mới bắt đầu nâng đỡ hắn. Khi đó chuyện đã lắng xuống một thời gian, cho nên không ai liên tưởng hai chuyện này với nhau.

Thẩm Bác Diễn thấp giọng nói: “Có lẽ Tôn Phương nắm được nhược điểm gì của người kia.. Nhưng giờ Tôn Phương đã bị bại lộ, cho nên người kia không để ý tới nhược điểm kia nữa mà giết người diệt khẩu?”

Lục Lăng Hằng ôm đầu ngồi xổm xuống. Đầu của anh đã sắp nổ tung rồi!! W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Thẩm Bác Diễn vội vàng kéo anh lên, kéo anh vào lồng ngực hắn ôm thật chặt: “Quân Càn, đừng sợ, có anh ở đây. Mai em có phải quay phim không?”

Lục Lăng Hằng lắc đầu: “Vốn là mai không có cảnh quay, nhưng không biết giờ sắp xếp lại lịch trình sẽ có những thay đổi gì.”

Thẩm Bác Diễn vỗ nhẹ lưng anh, khiến anh yên tâm hơn: “Mai anh ở với em, nếu không có cảnh quay thì ta ở trong khách sạn không ra ngoài. Anh đã sắp xếp, mai sẽ có vệ sĩ và trợ lý mới tới, sẽ có người bảo vệ em, em đừng tùy tiện ăn đồ người khác cho.. Em không cần phải sợ, chưa chắc đã có người muốn hại em, là anh đề phòng trước, tất cả chỉ là để đảm bảo an toàn, cũng có khả năng mọi chuyện chỉ là do anh nghĩ quá nhiều.”

Thẩm Bác Diễn thực sự hối hận. Bởi hắn không có bất kỳ manh mối nào, cho nên mới trực tiếp thử thăm dò Tôn Phương, cuối cùng đánh rắn động cỏ, đối phương phản ứng nhanh như vậy. Chuyện cà phê, cũng bởi vì Lục Lăng Hằng vô tình nói mà thành ra như vậy, giả như người đứng sau kia nghi ngờ Lục Lăng Hằng đã biết chân tướng, liệu có giết Lục Lăng Hằng diệt khẩu hay không? Chết tiệt! Đáng lẽ ra hắn phải dùng cách đi đường vòng mới phải!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.