Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/doctruyenonline.co/wp-includes/functions.php on line 6114
Thượng Thần, Ôm Con Hổ Nhỏ Nhà Ngài Về - Chương 28: Tử tẫn ấn xuất hiện : doctruyenonline.co

Thượng Thần, Ôm Con Hổ Nhỏ Nhà Ngài Về

Chương 28: Tử tẫn ấn xuất hiện




Hoa Tuyên Tịch thật sự nhịn không được, Lạc Thủy Thượng Thần cùng một nhóm
người đến Bồng Lai tiên sơn thật sự rất giống chỉ đơn thuần là để du
ngoạn. Cả ngày ngồi trên tòa tiên sơn ngắm cảnh, cùng với Duyệt Nhi cô
nương mặt trời mọc thì thức dậy, mặt trời lặn thì nghỉ ngơi, hoàn toàn
là bộ dạng như thể tiên sơn này đích thực cảnh đẹp mê người, thích hợp
để tịnh dưỡng. Tiếc cho Hoa Tuyên Tịch cứ tự mình trái suy phải đoán
nhưng vẫn đoán không ra mục đích của họ. Theo lý mà nói, một đoàn người
bọn họ đến khá đột ngột, không hề báo trước, nhưng Hoa Tuyên Tịch vẫn
tuyệt đối không tin rằng họ chỉ đơn thuần là đi du ngoạn.

Trải qua mấy ngày, y hoàn toàn không có sức lực để mà suy đoán nữa. Vì vậy,
hôm nay y đến tiểu tiên sơn Lạc Thủy Thượng Thần đang ngụ lại.

Hãy còn ở giữa không trung đã nhìn thấy Tức Mặc Ly đang ôm Duyệt Nhi, chậm
rãi tản bộ trong núi. Hoa Tuyên Tịch có chút không hiểu, Lạc Thủy Thượng Thần này đối với tiểu cô nương trong lòng hết mực yêu thương, chăm lo
từng li từng tí. Tiểu cô nương ấy từ đâu mà đến? Y cẩn thận dùng linh
thức dò xem Tức Mặc Ly và Duyệt Nhi đang nói gì. Mặc dù hành động này kỳ thực có chút trái với gia giáo nghiêm ngặt của y, nhưng mà, y đích thực tò mò lắm rồi!

Trên gương mặt Duyệt Nhi đều là ý cười nhàn nhạt, ngay cả đôi mắt to tròn
cũng lộ vẻ vui mừng phát ra từ tận đáy lòng, thanh âm tựa suối trong
chảy qua ngọc thạch của Tức Mặc Ly ấm áp bao phủ sau lưng nàng.

“Phía trước năm mươi bước có một hiên đình, ghế làm từ gỗ đàn hương, ngồi
trên ghế có thể nhìn thấy thác nước từ trên cao đổ xuống cách đấy không
xa, xung quanh hiên đình đều là các loại hoa cỏ không biết tên, lúc này đang đua nhau khoe sắc…”

Tức Mặc Ly cẩn thận miêu tả cảnh sắc xung quanh cho Duyệt Nhi, thỉnh thoảng đôi mắt đen như mực chăm chú quan sát từng biểu cảm nhỏ nhất trên mặt
Duyệt Nhi.

Trên gương mặt của Hoa Tuyên Tịch hãy còn đằng vân ở giữa không trung đều lộ vẻ kinh ngạc cùng phức tạp, mặc dù y đã sống đến từng tuổi này nhưng
cũng chưa từng thấy nam tử yêu chiều nữ tử nào đến như vậy, tựa như thể
chỉ cần nàng mở miệng, y sẽ liền đem cả thế giới đặt trước mặt nàng, chỉ để nàng nở một nụ cười xinh đẹp. Mà nữ tử này lại hoàn toàn không có
cảm giác vì được yêu thương chiều chuộng hơn người khác mà lộ ra vẻ mất
tự nhiên, tựa hồ như thể từ khi bắt đầu, chính là phải như vậy, sau này, cũng sẽ như vậy.

Hoa Tuyên Tịch thầm thở dài, vừa chuẩn bị quay đi thì từ bên hông bỗng dưng truyền tới một giọng nói lạnh lùng nhưng cũng không kém phần uy nghiêm: “Bồng Lai sơn chủ, vì sao lại nấn ná ở đây?”

Hoa Tuyên Tịch xoay người, thấy thần sắc Thất Mệnh thản nhiên, nghĩ thấy
hẳn là đều đã trông thấy nhất cử nhất động vừa rồi của mình nên cũng
không chút giấu giếm: “Muốn cùng Lạc Thủy Thượng Thần bàn bạc chút
chuyện, tiếc rằng thấy Lạc Thủy Thượng Thần và Duyệt Nhi cô nương đang
ngắm cảnh, không tiện quấy rầy, vì vậy chuẩn bị cáo từ.”

Thất Mệnh chỉ khẽ cười: “Nghĩ thấy hẳn là muốn biết mục đích chúng ta đến đây rồi.”

Hoa Tuyên Tịch hơi ngượng ngùng, liền nói: “Thất Mệnh huynh nếu đã biết rõ, chi bằng nói ra, cũng chấm dứt suy nghĩ lung tung của ta.”

Sắc mặt Thất Mệnh có chút ngưng trọng: “Năm đó Vương của chúng ta ở vùng
này bị Hồ tộc sát hại, trước lúc lâm chung còn dặn dò ta, có một vật rất quan trọng lưu lại chỗ nào đó ở Bồng Lai Tiên Sơn, một ngày nào đấy báo thù diệt tộc phải dựa vào nó. Tại đây dám hỏi Hoa sơn chủ có biết gì về vật mà Vương đã lưu lại?” Ý tứ chính là bọn ta đến thu hồi đồ vật của
bọn ta, ngươi giữ thì giao ra đây.

Hoa Tuyên Tịch lý nào nghe không hiểu ý của Thất Mệnh, chỉ là ngay cả y
cũng rất mơ hồ, mấy trăm năm qua, Tử Hổ Vương cũng không hề xuất hiện ở
Bồng Lai Tiên Sơn, lập tức nói: “Thất Mệnh huynh nói nặng rồi, nếu lời
huynh nói là thật, Bồng Lai Tiên Sơn chúng tôi đương nhiên sẽ tận lực
tìm kiếm vật của mọi người. Chỉ là, mấy trăm năm qua, chúng tôi đích
thực cũng không hề nghe nói gì về vật quan trọng mà Tử Hổ Vương lưu lại, không biết Thất Mệnh huynh liệu có thể mô tả chi tiết một chút?”

Thất Mệnh không thể đáp lời, thấy Hoa Tuyên Tịch không giống như đang nói
dối, nhưng cũng khó đảm bảo y không phải kẻ tiểu nhân ra vẻ đạo mạo
nghiêm trang? Trong lòng suy nghĩ như vậy, liền cất lời: “Chuyện này
chúng ta hãy còn đang âm thầm tra xét, có tin tức sẽ bàn bạc ngay với
Sơn chủ.”

Hoa Tuyên Tịch gật gật đầu, nói: “Vậy ta cũng không tiện ở đây quấy rầy,
xin cáo từ trước, nếu có chỗ nào không chu đáo, cứ nói với ta là được.”
Thất Mệnh gật đầu, nhìn theo bóng dáng nho nhã khoan thai của Hoa Tuyên
Tịch dần biến mất trước mắt. Nhất thời trong lòng rối loạn vô cùng, muôn vàn suy nghĩ.

Lúc này, bất chợt nghe thấy thanh âm Duyệt Nhi thông qua linh lực truyền
đến, vẫn là giọng nói mềm mại yếu ớt, thế nhưng hiện giờ lại mang theo
chút gấp gáp cùng hốt hoảng: “Thất Mệnh thúc thúc… …”

Xoay đám mây, Thất Mênh vội vã hướng nơi thanh âm truyền tới mà bay. Duyệt
Nhi chính là huyết mạch duy nhất của Vương, là người kế thừa duy nhất
của tộc Tử Hổ, bản thân đương nhiên phải vạn phần yêu thương, cũng không dám có nửa phần lơi lỏng khinh suất.

Khi Thất Mệnh đến nơi, Tức Mặc Ly vẫn đang ôm Duyệt Nhi như cũ, chỉ là dung mạo như họa ấy đã mang cả vẻ lo lắng cùng đau lòng, thấy y đến, ánh mắt thản nhiên quét qua, liền như cũ chăm chú nhìn người trong lòng.

Chỉ thấy ấn đường trên trán Duyệt Nhi ẩn ẩn nổi lên một ấn ký màu tím, ấn
ký này lúc ẩn lúc hiện, thoạt nhìn chỉ có cảm giác giống như một nhụy
hoa màu tím, nhưng nhìn kỹ lại thì chính là một đống lửa tử sắc đang
bùng cháy dữ dội, Duyệt Nhi dường như rất khó chịu, hoàn toàn không
khống chế được biến hóa nơi ấn đường, như thể có vật gì đó muốn nổi lên, thân thể cũng mơ hồ không thể kềm chế.

“Tức Mặc Ly, đau… …” Đôi tai nhỏ của Duyệt Nhi vô lực rũ xuống, đôi mắt to
tròn không trông thấy gì, chỉ có thể bất lực nhỏ giọng kêu than với Tức
Mặc Ly.

Tức Mặc Ly lập tức xoa xoa lỗ tai nhỏ của nàng, nếu như hiện giờ liền phong ấn, giải trừ ấn ký nơi ấn đường của nàng, nhất định sẽ hủy đi tu vi
cùng linh căn mà Duyệt Nhi đang có, như vậy sẽ không khác gì người phàm
bình thường. Y có thể cho nàng sự bảo bọc tốt nhất cũng như những thứ
nàng muốn, nhưng y biết đó không phải là điều nàng cần, như vậy sẽ chỉ
hủy hoại nàng mà thôi. Giờ phút này thấy Duyệt Nhi bị giày vò, lần đầu
tiên trái tim như thể bị khuyết đi một mảnh.

Thất Mệnh thấy tình trạng Duyệt Nhi như vậy thì kinh hãi vô cùng. Ấn ký này
chính là Tử Tẫn ký trong truyền thuyết của tộc Tử Hổ, y cũng không biết
Tử Tẫn ký đại biểu cho cái gì, chỉ là trong lịch sử, truyền thuyết của
Tộc Tử Hổ từng xuất hiện qua. Khi ấy cũng không chăm chỉ nghiên cứu.
Trong lòng mơ hồ cảm giác được chuyện này phi thường đến mức nào.

Tức Mặc Ly đột nhiên tựa như nhìn y: “Ngươi cũng là tộc Tử Hổ, biện pháp.”
Giọng nói lạnh lùng giống như mang theo vô số vụn băng lạnh lẽo đánh về
phía Thất Mệnh.

Thất Mệnh vội vã hồi phục tinh thần, trong lòng rối loạn vô cùng, cũng biết
vừa rồi Duyệt Nhi dùng linh lực truyền âm đến cho y là vì hi vọng y có
biện pháp, đành hổ thẹn nói: “Chuyện này, chỉ là truyền thuyết trong tộc chúng ta, chi tiết cụ thể ta cũng không biết. Vì vậy hiện giờ, chỉ có
thể trước khiến Duyệt Nhi hôn mê, rồi dùng linh lực áp chế… …”

Đôi đồng tử đen như mực của Tức Mặc Ly lần nữa dán trên người Duyệt Nhi,
thấy ấn ký nơi ấn đường nàng hãy còn lúc ẩn lúc hiện, biểu tình đau đớn
trên mặt không hề giảm đi, trong lòng càng thêm thống khổ, cúi đầu xuống khe khẽ trằn trọc trên đôi môi non mềm của Duyệt Nhi.

Duyệt Nhi không thấy được dáng vẻ của Tức Mặc Ly, trên môi là sự tiếp xúc khẽ khàng mà tê dại nhưng lại khiến nàng càng trở nên mẫn cảm. Mắt chợt
nhắm lại, một lần nữa hoa hoa lệ lệ bất tỉnh trong ngực Tức Mặc Ly.

Tức Mặc Ly liếc cũng không thèm liếc Thất Mệnh đang đứng sững sờ bên cạnh,
ôm lấy Duyệt Nhi trực tiếp bay về nhà gỗ nơi họ ngụ lại.

Đợi đến khi Thất Mệnh khôi phục lại thanh tỉnh, ánh mắt sáng quắc chăm chăm nhìn thác nước trước mặt. Với thân phận là thuộc hạ được Tử Hổ Vương
tín nhiệm nhất, mấy trăm năm qua dựa vào sức lực bản thân thoát khỏi sự
truy sát của Hồ tộc, thu phục tộc Bạch Hổ, sự cẩn trọng khi hành sự cùng sự thâm sâu mưu lược của Thất Mệnh cũng không phải người bình thường có thể so sánh.

Ấn ký của Duyệt Nhi đã xuất hiện khi ở gần nơi này, nhất định là do vật mà Tử Hổ Vương lưu lại đã khơi gợi ra. Y cũng không vội đi tra xét ngọn
ngành, trong lòng rốt cuộc vẫn ít nhiều lo lắng cho Duyệt Nhi, cũng vội
vàng đi về hướng căn nhà gỗ nơi Duyệt Nhi ở.

Ha ha, nữ nhi của Vương thật sự không đơn giản a!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.