Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/doctruyenonline.co/wp-includes/functions.php on line 6114
Nữ Giám Đốc Hoàn Mỹ - Chương 146 : doctruyenonline.co

Nữ Giám Đốc Hoàn Mỹ

Chương 146




Tôi bảo A Luân lái xe đưa chúng tôi đến một quán ăn ven đường nổi tiếng ở gần đây.Đây là lần đầu tiên Ôn Hân đến Xiêng La, nên cô ấy thấy đầy hiếu kỳ với mọi thứ.

Mỗi khi bắt gặp những chuyện hay phong tục kỳ lạ, cô ấy đều hỏi đông hỏi tây, dường như đã hơi khác với cái tính cách trầm tĩnh của thời đại học.Đến quán ăn, Ôn Hân gọi một bát mỳ Tom Yum, tôi chỉ gọi một ly đồ uống, còn A Luân thì ngồi trêи xe chờ.Ăn xong, Ôn Hân uống một hớp nước, cầm khăn giấy lau miệng sạch sẽ, rồi chợt nói: “Phương Dương, cậu thay đổi nhiều quá.”Tôi hơi ngẩn ra: “Đâu có, trông vẫn như trước kia mà.”Ôn Hân lắc đầu: “Không phải vẻ bề ngoài, mà là tính cách.”“Hả? Tôi thay đổi thế nào?”“Trưởng thành và trầm ổn hơn, cũng trầm mặc ít nói hơn.

Từ lúc ngồi trêи xe ban nãy, cho đến khi tôi ăn mỳ, cả quá trình, ngoài trả lời câu hỏi của tôi ra, cậu không chủ động nói gì với tôi cả.”Tôi thấy hơi ngại: “Xin lỗi, không phải tôi cố ý thờ ơ với cậu đâu, nhưng hình như ngày xưa chúng ta cũng ít nói chuyện thì phải.

Tôi nhớ thời đại học, cậu rất trầm tính, như một cô gái không vướng bụi trần.

Lúc đó, một học kỳ, chắc tôi cũng không nói chuyện với cậu nhiều như ngày hôm nay.”“Ha ha, đúng vậy.

Lúc ấy, chủ yếu là do cứ tiếp xúc với con trai là tôi thấy xấu hổ, bây giờ thì hết rồi.

Nhưng ngày xưa cậu không giống như bây giờ, lúc đó, dù cậu không sôi nổi như người khác, nhưng cũng rất cởi mở, bây giờ thì hoàn toàn khác rồi.”Nói đến đây, Ôn Hân nhịn cười nhìn tôi, nói tiếp với vẻ sâu xa: “Vả lại, cậu khác với đại đa số đám con trai.

Ngày xưa, chỉ cần tôi ở cạnh con trai, dù một mình hay còn có người khác nữa, những người con trai đó đều sẽ cố gắng tìm chủ đề để nói chuyện với tôi.

Nhưng cậu… thì cứ như khúc gỗ ý.”Tôi không khỏi bật cười: “Ha ha, cậu xinh thế này, đương nhiên đàn ông muốn tìm cách tiếp cận rồi.

Còn tôi ý mà… Cậu cũng biết đấy, tôi đã từng ngồi tù, bị tổn thương tâm lý, nên mới trở nên khép kín ít nói.”Ôn Hân chống hai tay xuống bàn, cúi người áp sát tôi, hỏi nhỏ: “Không phải vì ngồi tù, mà là vì Lạc Thủy đúng không?”Tôi không biết nên trả lời thế nào, chỉ nhún vai: “Có lẽ vậy.”“Ngại quá, tôi đùa thôi, không cố ý đâu.” Có lẽ nhìn ra sự thay đổi trong cảm xúc của tôi, nên Ôn Hân vội xin lỗi giải thích.“Không sao.”Ôn Hân mỉm cười với tôi, sau đó vén mái tóc đen dài ra sau tai, để lộ ra cần cổ trắng nõn.“Cậu kết hôn chưa?” Để làm dịu đi bầu không khí, tôi tìm đại một chủ đề để nói.“Chưa, mới yêu đương một lần, chưa đến ba tháng là chia tay rồi.”“Không phải chứ, cậu xinh thế này, người theo đuổi phải xếp dài mấy con phố, chẳng lẽ không tìm được người nào thích hợp trong số đó à?”“Không phải vấn đề hợp hay không, mà là… Haizz, nói thế nào nhỉ?”Nói đến đây, Ôn Hân chống tay lên bàn, đỡ cằm, nhớ lại nói: “Phương Dương, cậu biết không? Trước kia, tôi cực kỳ ngưỡng mộ Lạc Thủy, rất muốn có được tình yêu giống cậu ấy.

Bị ốm thì có người chạy vào ký túc xá đưa thuốc cho, không phải leo cầu thang mà sẽ có người cõng mình, đó chính là kiểu tình yêu rất đơn thuần, bất kỳ chuyện nhỏ nhặt gì trong cuộc sống cũng có thể khiến tôi thấy cảm động.”“Nhưng khi tôi ra ngoài xã hội, lúc quyết định muốn yêu đương thì phát hiện chuyện vốn không phải vậy.

Tất cả những người đàn ông mà tôi từng tiếp xúc hình như đều không đơn giản như thế, tình yêu trước kia của tôi cũng không cho tôi được cảm giác đó.

Thứ anh ta theo đuổi hình như chỉ là một tình yêu đầy đủ vật chất, ví dụ như tôi xinh đẹp, có khí chất và đạo đức, cư xử nói năng đúng chừng mực, phong cách sống và nhiều phương diện khác có thể coi là xứng với anh ta, phù hợp với yêu cầu của đối phương và chúng tôi rất đẹp đôi.

Tôi hoàn toàn không cảm nhận được kiểu tình yêu đơn thuần như của cậu với Lạc Thủy, thứ tình yêu đầy cảm động và hạnh phúc đó.”Nghe Ôn Hân nói xong, tôi không khỏi thấy buồn cười, cũng không biết nên tiếp lời thế nào.Tình yêu thuần túy từng tồn tại giữa tôi và Lâm Lạc Thủy, thậm chí sau khi ra ngoài xã hội, chúng tôi vẫn rất thuần khiết.Nhưng tôi phải kiếm tiền, phải mua nhà và mua xe, phải mua quần áo đẹp, mỹ phẩm và trang sức cho cô ấy, phải cố gắng vì cuộc sống tương lai, phải lên kế hoạch cho con cái của chúng tôi sau này.Vì thế tôi phải nỗ lực làm việc để kiếm tiền.Sau đó, tôi chểnh mảng với cô ấy, sự quan tâm và bầu bạn cũng ngày một giảm dần.Tình yêu của chúng tôi như đã không còn thuần khiết nữa.Cuối cùng thì tình yêu đó cũng mất.Tôi không hận Lâm Lạc Thủy, tôi từng hận, nhưng bây giờ thì không còn nữa.Có lẽ vốn là do tôi sai.Năm đó khi tốt nghiệp, nếu tôi không lựa chọn đến Thịnh Hải phát triển, mà ở lại Quế Ninh, hoặc một thành phố loại hai, loại ba nào khác.

Nếu tôi không có quá nhiều thứ để theo đuổi, mà chỉ muốn sống bình yên mỗi ngày, có lẽ tôi còn có thể bảo vệ được tình yêu thuần khiết của tôi và Lâm Lạc Thủy.Nhưng lúc đó, mơ ước của tôi còn cao hơn trời.

Tôi đã chọn Thịnh Hải, tự cho rằng mình sẽ có một vị trí nhất định và một cuộc sống chất lượng cao ở thành phố phồn hoa đó.Thật ra, khi ấy sự nỗ lực của tôi đã có hồi đáp.

Từ mức lương khởi điểm bốn, năm nghìn ban đầu, tôi đã làm đến được hơn 10 nghìn, rồi đến hai, ba mươi nghìn, cố gắng để tiền lương một năm là 500 nghìn, hay thậm chí là hàng triệu.Cuối cùng việc đập tan giấc mơ của tôi chính là tai họa khiến tôi ngồi tù đó.Tôi cũng không hận Bạch Vi đã hại tôi vào tù, tất cả đều là do số phận thôi.Số phận an bài.Tôi đột nhiên rất muốn hút thuốc, tôi và Ôn Hân ngồi ở bàn ăn ngoài trời, cạnh đó không có biển cấm hút thuốc, phía không xa cũng có một đôi vợ chồng người da trắng đang hút thuốc.“Cậu có ngại tôi hút thuốc không?” Vì thế tôi hỏi Ôn Hân.“Không.” Cô ấy lắc đầu.Tôi lấy một điếu thuốc ra, châm lửa, rít sâu một hơi, để làn khói dày đặc lượn quanh trước mặt, khiến tầm nhìn của mình trở nên mờ ảo.“Dáng vẻ hút thuốc của cậu rất giống Lương Triều Vỹ, trong ánh mắt tràn đầy ưu tư.” Ôn Hân khẽ nói.“Ha ha.” Tôi không nhịn được cười: “Cậu đừng trêu tôi nữa, Lương Triều Vỹ đẹp trai như thế, cùng lắm tôi chỉ giống công nhân làm việc ở công trường thôi.

Khi nhớ nhà, họ cũng rất ưu tư.”“Hì hì, cậu biết đùa thật đấy.”Tôi không nói tiếp, chỉ rít sâu một hơi thuốc.“Bây giờ, cậu có bạn gái không?” Ôn Hân lại hỏi.“Không.”“Sao không tìm lấy một người?”“Ừm… Giống cậu thôi, chưa gặp được tình yêu thuần khiết.”“Ha ha, thế thì không phải chúng ta cùng cảnh ngộ à?”Tôi vội lắc đầu: “Không không, cậu muốn tìm người yêu lúc nào chẳng được, có cả đống cho mà lựa lại còn, tôi thì không được may mắn như thế.

Vả lại, cuộc sống của cậu vô lo vô nghĩ, không cần lo kế sinh nhai.

Tôi vì kiếm tiền phải xa quê, chúng ta không giống nhau.”“Người ta đang nói đến tình yêu thuần khiết, chứ có phải yêu đương tùy tiện đâu.”Ôn Hân lẩm bẩm, rồi đột nhiên hỏi: “Nếu Lạc Thủy vẫn còn yêu cậu sâu đậm, hơn nữa muốn quay về bên cậu, cậu còn ở bên cạnh cô ấy không?”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.