Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/doctruyenonline.co/wp-includes/functions.php on line 6114
Khế Ước Phò Mã - Chương 122 : doctruyenonline.co

Khế Ước Phò Mã

Chương 122




"Chúng tới quá đột ngột, lối ra tứ phía đều phong tỏa, ta chưa kịp chuyển đồ ra ngoài, nhưng tỷ tỷ yên tâm, ta giấu nó ở mật thất, chúng không có khả năng tìm được." Liễu Tình thấp giọng đáp.

Ánh mắt Khúc Phi Khanh lạnh lẽo thấu xương, dặn dò Liễu Tình:

"Chờ chúng rút đi ngươi nhanh đi Ninh Quốc Công Phủ gọi Dư Lương đến, nói ta có chuyện quan trọng để hắn đi làm."

"Khúc tỷ tỷ, hiện tại quan binh để mắt tới chúng ta. Tiếp theo chúng ta nên làm gì?" Liễu Tình vội hỏi. Quan binh để mắt tới Vạn Xuân Lâu nói rõ một điều là triều đình đã nghe được thông tin gì đó.

"Vội cái gì?" Khúc Phi Khanh lạnh nhạt nói, "Vạn Xuân Lâu không có nhược điểm gì, cứ để chúng xét. Nếu hiện tại chúng ta tự loạn trận cước, đây chẳng phải không đánh đã khai? Nên làm gì thì làm như thường thôi."

"Ngươi đi trấn an chúng tỷ muội. Ta đi chiếu cố đám chó săn này."

Liễu Tình đi sương phòng, Khúc Phi Khanh một mình bước xuống lầu, cười nhẹ nhàng chào hỏi đám quan binh. Bởi vì quan binh đến mà khách nhân tất cả đều mất hứng mà về.

Người cầm đầu quan binh gặp Khúc Phi Khanh, lập tức luân hãm vào sắc đẹp của nàng, phát ra ánh mắt sói đói, hầu kết không ngừng ngọ nguậy.

Đàn ông là dạng gì, Khúc Phi Khanh tung hoành chốn phong nguyệt lão luyện sao có thể không đoán ra tâm tư đối phương? Nàng cười quyến rũ, liên tiếp liếc mắt đưa tình:

"Quan gia trông uy phong quá à, tiểu nữ vừa thấy lần ngài đã ngưỡng mộ, không kịp đợi muốn cùng ngài làm bạn tri kỷ. Không biết quan gia có nể mặt, lên lầu cùng tiểu nữ nâng ly mấy chén?"

Người cầm đầu si mê nhìn xem cô gái phong thái yểu điệu, đầu óc trống rỗng, nào còn nhớ mục đích của chuyến này? Hắn máy móc gật đầu:

"Được, được, được."

"Các ngươi chờ ở đây, ta đi lên điều tra xem có gì khả nghi." Người cầm đầu phân phó xong, lòng như lửa đốt lên lầu với Khúc Phi Khanh.

Ngay khi đóng cửa phòng, hắn đã không kịp đợi cởi áo nới dây lưng, hiện ánh mắt dâ,m đãng.

Khúc Phi Khanh há để nhúng chàm? Dịu dàng nói:

"Quan gia làm gì nóng lòng như thế? Chúng ta uống trước mấy chén trợ trợ hứng đã. Tiểu nữ nguyện về sau đón chào, chỉ mong quan gia thường đến thôi..."

Người này bị giật dây, uống mấy chén rượu.

"Quan gia hôm nay huy động nhân lực dẫn người đến tra Vạn Xuân Lâu làm tiểu nữ tử kinh sợ á... Ta không có gì bản lãnh gì cả, chỉ trông cậy vào Vạn Xuân Lâu sống qua ngày thôi à..."

"Mỹ nhân đừng khóc... Ta cũng chẳng còn cách nào khác. Là An Vương điện hạ phân phó mang binh điều tra nơi này."

Nghe tới An Vương, Khúc Phi Khanh cũng chẳng cần suy nghĩ gì nữa. Một ngọn gió trong cung nàng đều rõ như lòng bàn tay. Nàng vừa mới hay tin từ một quan viên biết được An Vương Tiêu Trạm giám quốc. Và nàng kỳ quái là tại sao Tiêu Trạm lại chú ý tới Vạn Xuân Lâu? Nàng lại hỏi:

"Quan gia có biết vì sao An Vương điện hạ lại để quan binh điều tra Vạn Xuân Lâu không ạ?"

"Ta đây nào biết được nè?"

Khúc Phi Khanh hỏi xong thả thuốc mê, người háo sắc lập tức bất tỉnh. Nàng phái người xuống dưới gọi hai tên lính quèn khác đi lên để bọn hắn dẫn người háo sắc xuống.

Vốn theo cá tính tàn nhẫn của Khúc Phi Khanh, nàng ước gì hiện tại giế,t chết người háo sắc. Nhưng Vạn Xuân Lâu hiện tại đang bị theo dõi, vạn không thể tái sinh phong ba, cho nên lần này người cầm đầu mới bảo vệ được mạng chó. Và chúng quan binh gặp người dẫn đầu đều đã say như chết, nào còn có tâm tình điều tra? Họ chỉ tùy ý đi dạo vài vòng, không phát hiện dị thường gì liền dẹp đường hồi phủ.

......

Ninh Quốc Công Phủ, trong mật thất.

Dư Lương ung dung đi đến. Lữ Lâm nhìn thấy thằng điên này nỗi lòng như phảng phất nhận lấy đại kí.ch thích. Mặc dù bị trói, miệng bị chặn, nhưng vẫn không ngừng đá lấy cái ghế.

Dư Lương đứng ở trước mặt Lữ Lâm, châm chọc cười nói:

"Táo bạo như thế làm chi? Tuổi đã cao, tâm bình khí hòa không tốt hơn sao?"

"Lão già nghĩ thông suốt chưa a? Yêu cầu của ta ông có đáp ứng không?" Dư Lương hừ một tiếng, không kiên nhẫn gỡ giẻ chặn họng Lữ Lâm.

"Phi, súc sinh!" Mà Lữ Lâm được há miệng thì mắng, "Lão phu dù có chết cũng sẽ không đáp ứng điều kiện của ngươi!"

Dư Lương âm trầm cười: "Tốt thôi. Ông đừng hối hận. Cứ trơ mắt nhìn xem phu nhân ông bị nhục nhã đến chết!"

"Súc sinh!" Lữ Lâm mắng xong, lại bị nhét giẻ vào miệng.

Từ mật thất đi ra, Dư Lương tâm tình bực bội. Hắn cấp thiết muốn lấy tiền tài khế ước Lữ gia rồi rút khỏi Ninh Quốc Công Phủ, vì hôm nay khi ra ngoài, trên tường thành hắn thấy lệnh truy nã thần trộm giang hồ kia. Hắn biết Đặng Khoan đã nhớ tới cái gì... Trên đời này, người không nói tình nghĩa, chỉ nói lợi ích. Một khi thần trộm bị bắt, tất sẽ khai ra hắn. Trên đời này, chỉ có người chết mới không mở miệng nói chuyện. Trong thiên hạ, đều là hoàng thổ - đất vua. Chỉ cần triều đình trăm phương ngàn kế tìm người, nhất định có thể truy xét đến tung tích của thần trộm. Dư Lương suy nghĩ nhất định phải tìm được thần trộm trước triều đình và diệt khẩu. Hắn kết giao qua vài giang hồ nhân sĩ, không ít người có lui tới với thần trộm. Dư Lương chuẩn bị đi tìm hiểu tung tích thần trộm từ số người đo. Hắn đội mũ rộng vành, đang chuẩn bị đi ra ngoài thì lúc này, Liễu Tình xuất hiện ở trước Ninh Quốc Công Phủ, vừa vặn đụng mặt hắn. Ninh Quốc Công Phủ đã không còn phồn hoa của ngày xưa, trước cửa náo động nay một mảnh lãnh tịch. Và sau khi Dư Lương tự mình bắt cóc Lữ Lâm, hắn nghiễm nhiên trở thành thành phủ chủ đương gia.

Một phủ thì có nhiều người, chung quy là tai họa. Hạ nhân càng nhiều, càng có khả năng phát hiện âm mưu của hắn, nhất là có hạ nhân khôn khéo tài giỏi như Sở Côn. Vì đoạn tuyệt hậu hoạn, Dư Lương tự làm chủ phân phát rất nhiều hạ nhân.

"Đại ca, xin hỏi ngài hạ nhân nơi này ạ? Ngươi có thể vào truyền lời giúp ta không? Ta tới tìm Dư Lương."

Dư Lương biết Liễu Tình, hắn xốc một góc mũ rộng vành, hờ hững nói:

"Ngươi tìm ta làm gì?"

"Bà chủ bảo ngươi đi một chuyến."

"Giờ ta có việc gấp, chờ ta rỗi lại đi Vạn Xuân Lâu một chuyến."

"Ngay cả mệnh lệnh của bà chủ ngươi đều không nghe ư?".

Dư Lương rất ghét cái kiểu bị quản chế này, cảm giác như mình là du hồn mặc cho người định đoạt. Nếu không phải thế cục bức bách, hắn sẽ không hợp tác với Khúc Phi Khanh. Vì nói dễ nghe là hợp tác, còn thực tế thì chỉ là một con chó. Chỗ khác duy nhất là đổi chủ mà thôi. Hắn lại phải chôn oán giận vào trong. Mà với cái độ tích lũy như thế này thì một ngày nào đó sẽ đại bạo thôi.

"Nghe, đương nhiên nghe." Dư Lương cười, "làm phiền Liễu cô nương truyền lời, ta đi theo ngươi vậy. Chuyện của ta nào quan trọng bằng chuyện của bà chủ đâu?"

Hai người xuyên qua đường hẻm, đi tới Vạn Xuân Lâu. Dư Lương bị mang thẳng đến lầu hai. Hắn tháo mũ xuống, nói ngay vào điểm chính:

"Bà chủ gấp gáp tìm Dư mỗ như vậy, không biết có chuyện gì?"

Khúc Phi Khanh vừa ngửi hương trà, cười nói:

"Không có việc gì, chẳng lẽ không thể tìm Dư công tử ôn chuyện, tâm tình?"

Dư Lương cười lắc đầu: "Người người đều nói vô sự không đăng tam bảo điện, bà chủ nếu vô sự sẽ không tìm ta. Chớ thừa nước đục thả câu, nói đi, cần gì ta đi cống hiến đây?"

Khúc Phi Khanh vỗ tay, tán thưởng nói:

"Dư công tử thật sự sảng khoái, tiểu nữ vạn phần thưởng thức ngươi. Nếu công tử đã ngay thẳng như vậy, ta cũng không cần quanh co làm gì."

"Hôm nay có ba chuyện cần ngươi đi làm."

Dư Lương nghe xong lạnh mặt, nhìn chằm chằm yêu diễm phụ nhân kia như muốn ăn tươi nuốt sống. Mà Khúc Phi Khanh hoàn toàn không để ý đến sắc mặt Dư Lương, tiếp tục tuyên bố lấy mệnh lệnh:

"Thứ nhất, đi liên lạc Hắc Phong Trại, thuyết phục bọn họ. Thứ hai, đi nghe ngóng An Vương Tiêu Trạm tại sao phái người đến điều tra Vạn Xuân Lâu. Thứ ba, nghĩ cách bán tài sản Lữ phủ thành tiền, thành ngân phiếu, sau đó giao cho ta."

"Cả ba chuyện đều rất trọng yếu cũng như rất cấp bách. Trong vòng ba ngày ngươi nhất định phải hoàn thành. Dư công tử là người không đơn giản, đừng để cho ta thất vọng."

Dư Lương nghe vậy, lửa giận trong lòng lại mãnh liệt. chỉ có diệt luôn Khúc Phi Khanh họa may mới có thể dập tắt cơn giận này. Thiên tân vạn khổ tính toán kết quả như may áo cưới cho người.

"Bà chủ thật sự quá để mắt ta." Dư Lương chịu đựng phẫn nộ, trầm thấp nói, "Ba chuyện đó đều không tầm thường, một mình ta sao có thể hoàn thành? Không nói đến chuyện gì khác, chỉ một việc đi thuyết phục đám thổ phỉ quy thuận ngươi đã tổn hao không ít công sức."

"Ta cũng có vẻ làm khó ngươi, nhưng ta không có cách nào. Hôm nay quan binh đến điều tra Vạn Xuân Lâu, điều này có nghĩa là cuộc sống về sau của chúng ta đều không tốt đâu. Không còn thời gian để chờ đợi nữa, nhất định phải động thủ và hoàn thành kế hoạch." Khúc Phi Khanh nói.

"Kỳ thật ta rất muốn hỏi bà chủ một vấn đề. Đó là kế hoạch của bà đến tột cùng là gì? Mấy tháng trước, bà mượn tay Lữ Trọng lấy kho ngân. Hiện tại lại cho ta đi thuyết phục thổ phỉ, ta cảm thấy chuyện bà mưu đồ có vẻ..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.