Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/doctruyenonline.co/wp-includes/functions.php on line 6114
Tận Thế Song Sủng - Chương 44: Thiếu niên, cậu chết rồi! : doctruyenonline.co

Tận Thế Song Sủng

Chương 44: Thiếu niên, cậu chết rồi!




Đợi đến trời đen kịt, ba người mới về đến biệt thự.

Sau một ngày mệt mỏi, động vào giường rồi sẽ không muốn dậy nữa.

Bạch Thất tắm trước, hôm nay cậu không có ý định phân phòng ngủ nữa.

Lấy danh nghĩa người nào đó hay lăn giường, danh chính ngôn thuận vào phòng ngủ chính nằm, đó là một cái cớ vô cùng tốt.

Bạch Thất tự nhiên sẽ không buông tha cho lý do này.

Đi ra ngoài nhìn thấy bộ dáng Đường Nhược nằm như thi thể, đi qua vỗ vỗ mặt của cô: “Trước tắm rửa rồi hẵng ngủ.”

Đường Nhược xoay thân, lẩm bẩm: “Để cho em nằm thêm một lát, chỉ một lát.”

Ban ngày cô liên tục hao tổn hết tinh thần lực, hao phí thể lực hơn so với sử dụng dị năng bình thường.

Bạch Thất không nói gì thêm, trực tiếp xoay Đường Nhược lại, bắt đầu cởi y phục của cô.

Thời điểm cởi cái cúc áo đầu tiên, trong nháy mắt Đường Nhược che cổ áo ngồi dậy: “Anh làm gì thế?”

Bạch Thất nói: “Giúp em tắm.”

Đường Nhược: “......”

Khi đùa bỡn lưu manh, có thể hay không, không nên dùng cái loại vẻ mặt cùng giọng nói hợp tình hợp lý như vậy.

Chàng trai, mặt của anh cùng nội dung của những lời này, toàn bộ hoàn không hợp.

Bạch Thất nhìn bộ dáng quẫn bách của cô chỉ cười, sau đó từ từ ngang nhiên dựa vào phía trước: “Tại sao, cũng không phải là chưa từng nhìn hình ảnh em không mặc quần áo......”

Khuôn mặt kia càng ngày càng gần, Đường Nhược lập tức nhảy xuống giường tới: “Em, em đi tắm......” Vừa trốn, trong miệng vừa tranh thủ líu ríu một câu: “Người xấu.”

Nhìn bóng ảnh cô chạy trối chết, một nụ cười rất nhỏ hiện lên trên khóe môi Bạch Thất.

Vừa rồi, không có làm được gì, cũng thật sự là, rất đáng tiếc mà.

Ngâm nước nóng tắm, mặc dù người thanh tỉnh không ít, nhưng là ý niệm ‘ ta muốn đi ngủ ’  trong đầu làm sao cũng áp không nổi nữa.

Đường Nhược trực tiếp đi tới góc ngày thường ngủ, mơ mơ màng màng lấy nệm chăn ra, trực tiếp nằm vào, ngủ!

Bạch Thất ở trên giường cầm sách, yên lặng nhìn tất cả mọi việc phát sinh trước mắt, quả thực cũng tự tay móc mắt.

Đối mặt giường lớn như vậy, đối mặt mình khêu gợi như vậy, lấy chăn đệm nằm dưới đất trong góc phòng là cái quỷ gì!

Thở hồng hộc sải bước đi qua, mới phát hiện cô nương này đã nằm trong chăn ngủ mất rồi.

Thân thể cô khẽ co rúc, ngủ vô cùng an ổn, vẻ mặt buông lỏng, bộ dạng tựa hồ còn hơi hiện nụ cười.

Nhìn gương mặt đã sớm quen thuộc dưới ánh đèn yếu ớt này, ngũ quan xinh xắn, gương mặt trắng như tuyết chôn dưới gối, mái tóc đen nhánh tản ra, lộ ra vành tai nhỏ mượt mà, cổ trắng ngần, còn có đôi môi mềm mại như cánh hoa.

Hết lần này tới lần khác còn không tự biết, ngủ hết sức ngọt ngào.

Thật là một đứa nhỏ xinh đẹp nhu thuận.

Bạch Thất vươn tay, bế ngang cô lên, cùng cô nằm trên giường.

Đường Nhược lăn lăn, lăn ngay vào trong ngực Bạch Thất.

Loại tư thế ngủ kiểu trục lăn tự động này này, Bạch Thất rất hài lòng, một tay nâng mặt cô lên, lại dùng mu bàn tay còn lại chậm rãi xoa xoa trên gò má.

Nhưng là, chỉ như vậy, lại cảm thấy không đủ.

Lần trước, cảm xúc ôn nhuận giống như hoa hồng mà ngón tay lướt qua bên môi truyền đến, tựa hồ rất không tệ.

Rốt cục, không nhịn được cúi đầu xuống hôn đôi môi kia.

Quả nhiên cảm giác tốt đẹp y như trong tưởng tượng, có trí mạng lực hấp dẫn.

Nhưng cũng chỉ có thể tới đây mà thôi.

Bạch Thất có chút nhụt chí.

Không biết ăn không đủ no thế này là tốt, hay là trực tiếp nhắm mắt làm ngơ không ăn mới tốt.

Nhìn mơ giải khát, cũng chỉ ôm cô, lại cọ cọ cần cổ tuyết trắng kia, từ từ ngủ.

Chàng trai thích cô gái là cảm giác gì, cho dù ở thời điểm đau khổ nhất cũng có thể nổi lên cảm giác động tâm.

Bạch Thất cảm giác mình bắt đầu hiểu một chút ý nghĩa trong đó.

Sau khi ngủ, Bạch Thất lại bắt đầu nằm mơ, trong mộng cô gái ngủ ở bên cạnh anh kia trắng noãn ngon miệng, chủ động dán lên lồng ngực của anh, da thịt trắng mịn cọ da anh, xúc cảm tuyệt đẹp rối tinh rối mù, kết quả đương nhiên anh liều lĩnh đè ngược lên......

Mặt trời đang mọc, Bạch Thất liền tỉnh.

Ngẫm lại giấc mộng ngày hôm qua, lại nhìn cô gái ngủ say bên cạnh, anh có chút hắc tuyến.

Nhìn mơ giải khát căn bản không thể giải quyết vấn đề, hôm nay nên đi chuẩn bị rào chắn bốn phía giường, trực tiếp phân phòng ngủ với cô!

Vốn kế hoạch còn muốn mấy ngày nữa ra ngoài phải thay đổi, chỉ vì, Bạch Thất tìm cái giường cho Đường Nhược.

Lúc trước ở thành phố H đã mua một quyển bản đồ cả nước, mở bản đồ kia ra tập trung vào một khu chợ đồ gia cụ lớn, lên kế hoạch xong lộ tuyến, ba người lên xe trực tiếp hướng đi tới hướng kia.

Bên ngoài ánh nắng tươi sáng, nhưng là quá nắng, lại biến thành nóng cháy.

Nóng như thế này khiến cho ba người trong xe đều có chút trầm mặc.

Bên ngoài là Zombie tới lui.

Trước khi, những thứ này đều là đồng loại.

Hiện tại, biến thành quái thú đáng sợ.

Bạch Thất thấy Đường Nhược tựa hồ cũng không có tâm tình đối đầu Zombie bên ngoài luyện tập dị năng của mình, liền từ trong balo lấy một chai nước đưa tới.

Đường Nhược nhận lấy, mới phát hiện nước này lạnh.

“Thì ra là dị năng hệ Băng còn có thể làm tủ lạnh.” Cô cầm lấy bình nước áp lên mặt, cảm giác mát mẻ khiến trầm muộn trong lòng tiêu tán không ít, “Chợ gia cụ bên kia sẽ có giường lớn có rào chắn bốn phía sao?”

Trong làn sóng mắt lấp lánh chỉ chứa một mình mình, trong lòng Bạch Thất đấu tranh một chốc, lại yên lặng  bỏ qua.

Quên đi, đôi mắt đơn thuần này......

Vẫn là chờ một chút.

Dọc theo đường đi, quả nhiên là vừa thuận lợi vừa không thuận lợi.

Thuận lợi chính là trên đường không có gặp phải Zombie triều gì, ánh mặt trời rạng rỡ, khiến cho Zombie ẩn núp đến chỗ tối tăm, không trực tiếp lắc lư đi tới.

Không thuận lợi chính là, ở trong chợ gia cụ cũng không thể tìm được giường có rào chắn bốn mặt.

Đừng nói bốn mặt, ngay cả ba mặt cũng không có. Trừ phi thật sự là giường trẻ con.

Bạch Thất nhìn nhìn, cũng không có biện pháp, chỉ vào cái giường trẻ con kia nói: “Thu đi.”

Đường Nhược bị dọa cho nhảy dựng: “Giường này quá nhỏ cho em.”

Bạch Thất nhìn cô một cái, hời hợt nói: “Chờ sau khi em sinh, cho đứa nhỏ, vừa vặn.”

Đường Nhược: “......”

Chàng trai, hình tượng của anh đã hoàn toàn tiêu tan rồi, anh làm vậy được sao!

Mặc dù không tìm được giường, cũng may có một loại lưới dạng vòng bảo hộ phòng ngừa trẻ nhỏ bò rơi xuống giường, lấy ra hơi che chắn một chút, cũng có thể sử dụng được.

Nhiệm vụ kết thúc, ba người cũng không có ý định tiếp tục ở lại.

Trở lại khu biệt thự dĩ nhiên là tiếp tục đánh quái luyện tập dị năng.

Về sau, sinh hoạt hằng ngày của ba người liền biến thành ăn cơm, ngủ, đánh Zombie, hấp thu tinh hạch.

Qua ba ngày, đại khái ba người đã đánh sạch một phần ba lượng Zombie ở khu này. Lấy ra tổng cộng hơn năm trăm viên tinh hạch.

Thi thể Zombie sau song sắt, trên mặt đất loang lổ vết máu, hết thảy ghi lại thành quả cuộc chiến đấu này.

Mùi hôi thối bắt đầu lan tràn, ruồi bọ bắt đầu gia tăng.

Tràng diện này, tràn đầy mùi vị khiến cho kẻ khác buồn nôn.

Ba người hoàn toàn không có cảm giác mừng rỡ cùng hưng phấn sau khi dị năng tăng lên.

Chỉ là dội xăng trước kia thu thập được lên thi thể, để cho chúng hóa thành tro tàn.

Phơi mình dưới ánh mặt trời giữa trưa, Đường Nhược dùng tinh thần lực bao quanh ba người đi vào bên trong khu nhà. Hiện tại tinh thần lực của cô cường đại, có thể bọc lấy ba người mà ngăn cách Zombie.

Hơn nữa, cô phát hiện sau khi tinh thần lực của mình bao trùm, tia tử ngoại trong ánh mặt trời cũng có thể bị ngăn lại một chút.

Bọn họ đã giải quyết xong phần lớn Zombie ra khỏi cửa lớn, hiện tại tính toán dọn dẹp Zombie trên hành lang một chút.

Cuộc sống vẫn phải tiếp tục, mặc dù có lúc có sinh ra cảm giác nghi ngờ cùng bất đắc dĩ, nhưng mà, mặt khác cũng không còn lựa chọn.

Đang đánh, ba người nghe được âm thanh xe chạy trên đường cái ngoài tường bên cạnh.

Quân đội tới?

Chỉ là nghe âm thanh, có lẽ số lượng xe không nhiều lắm.

Nhìn nhau, Bạch Thất nói: “Anh đi ra ngoài nhìn một chút.”

Còn lại hai người khẳng định cũng không còn tâm tư tiếp tục đánh, đều đi theo Bạch Thất rời khỏi nơi này, đi về phía đường lớn, tìm hiểu kĩ càng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.