Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/doctruyenonline.co/wp-includes/functions.php on line 6114
Cuồng Sủng - Chương 128 : doctruyenonline.co

Cuồng Sủng

Chương 128




Sau khi Di Bảo nói với bố mẹ xong, nhận được sự thông cảm của cả nhà thì bỗng nhiên thả lỏng hơn rất nhiều. Cô chính là một cô gái không có bí mật như vậy.

Mặc dù người khác không thích nhưng bạn học Di Bảo tầm thường mãi mãi là bảo bối mà bố mẹ yêu nhất.

Đêm khuya, Hoàng chủ nhiệm và mẹ lặng lẽ đi vào phòng con gái, nhìn cô ngủ ngoan ngoãn, dường như mọi mệt mỏi đều biến mất. Di Bảo nằm trong chăn mền của mình, khóe mắt còn có nước mắt chưa khô. Hoàng chủ nhiệm bình thường ăn nói có ý tứ cuối cùng cũng lộ ra nụ cười hiền lành.

Đồ ngốc này, học không giỏi thì khóc cái gì chứ?

Thầm mến người khác cũng không có gì mất mặt.

Bản thân của con đã đủ làm cho bố mẹ hạnh phúc rồi. Bố mẹ tin tưởng con, một ngày nào đó, con sẽ có sự xuất sắc của riêng mình.

Hoàng chủ nhiệm không nhịn được mà xoa khuôn mặt nhỏ tròn vo của con gái một cái.

Con gái của ông là công chúa nhỏ đáng yêu nhất trên thế giới này.

Dưới gối của Di Bảo đè một quyển sách, chỉ lộ ra một góc, Hoàng chủ nhiệm rất muốn hiểu cuộc sống của con gái nên nhẹ nhàng rút ra.

“Tình nhân bí mật của Long thiếu”

Hoàng chủ nhiệm: “...”

Mẹ: “...”

Hai vợ chồng đưa mắt nhìn nhau mấy giây, Hoàng chủ nhiệm nói: “Bây giờ anh đánh nó thì có phạm pháp không?”

“Không cấu thành phạm tội được nhưng vi phạm vào bản thân nguyên tắc tình yêu của cha.”

Tiểu tuyết tổng tài bá đạo này, trong ngăn kéo tại văn phòng trường học của Hoàng chủ nhiệm có một chồng lớn, tất cả đều là do tịch thu được. Không nghĩ tới lại có thể vơ vét ra một cuốn từ dưới gối của con gái.

Mẹ nói: “Được rồi, bớt giận. Nào, chúng ta đọc một lần giáo dục tình yêu đi.”

Hoàng chủ nhiệm: “Hừ!”

Thật ra Di Bảo đã rất lâu không xem loại sách này rồi, cũng không phải là thật sự tu thân dưỡng tính mà là bài tập ở trường trung học phụ thuộc thật sự rất nhiều, cô không có nhiều thời gian để xem tiểu thuyết nữa.

Bởi vì mẹ ngăn cản, Hoàng chủ nhiệm cũng không tìm Di Bảo nói chuyện về vấn đề tiểu thuyết tình yêu nữa mà là yên lặng quan sát giám thị cô. Nhìn cô không ầm ĩ ra chuyện gì nữa thì mới thoáng thoải mái tinh thần.

Mẹ nói: “Anh tàn nhẫn bắt nó học thì chi bằng quan tâm đến cuộc sống ngoài giờ học của nó, tâm lý con trẻ không khỏe mạnh thì mọi thứ đều không tốt.”

Hoàng chủ nhiệm đối với chuyện này rất bất đắc dĩ, thật ra ban đầu Di Bảo đã thẳng thắn nói ra việc thầm mến của mình, Hoàng chủ nhiệm đã đại khái đoán được là ai. Con gái của ông mà ông có thể không biết à? Làm chủ nhiệm phòng giáo vụ mấy chục năm, mỗi một học sinh có bất kỳ biến động nhỏ nào, ông sẽ có thể biết ngay.

Con đường mà hiện tại Di Bảo đi đều là con đường mà người đi trước đã trải qua.

Theo như ông biết, bạn bè của con gái cũng không nhiều, chỉ có hai ba bạn nữ chơi tốt với nhau, về phần Di Bảo thích ai, Hoàng chủ nhiệm hoàn toàn không cần đoán, cũng chính là người đẹp trai nhất trong lớp 10/3 kia.

Tần Vi Vũ.

Một chàng trai không làm cho người ta bớt lo, cả lớp chỉ có nó là nghịch ngợm nhất.

Nhưng ông biết đứa trẻ Tần Vi Vũ này rất thông minh, người cũng không xấu.

Ngoại trừ thích trốn học thì đến chỗ giáo viên đều sẽ lễ phép chào hỏi, ông suy nghĩ một chút, chàng trai như vậy cho dù là người lớn gặp đều sẽ thích, huống chi là con gái đang ở tuổi dậy thì.

Cái mặt mo của Hoàng chủ nhiệm đỏ ửng, con gái nhà mình thích thằng bé này. Ông vậy mà lại xấu hổ nghĩ, nếu như đứa trẻ Tần Vi Vũ này thật sự là con rể của mình thì cũng không tệ nhỉ?

Nhìn đứa trẻ này, dáng dấp tốt biết bao nhiêu, chói lọi sáng sủa, thành thật lương thiện.

Chậc chậc.

Ông đứng bên ngoài phòng học nhìn một lúc, bỗng nhiên nhận ra mình còn làm gương sáng cho người khác đấy, sao có thể nghĩ như vậy chứ?

Hừ!

Tần Vi Vũ vốn dĩ cúi đầu chơi điện thoại ở dưới hộc bàn, bỗng nhiên trong phòng học hoàn toàn im lặng, dựa vào kinh nghiệm của anh thì đây chính là giáo viên tới. Anh không sợ chết mà quay đầu về phía ngoài cửa sổ, quả nhiên nhìn thấy khuôn mặt oai phong nghiêm túc của Hoàng chủ nhiệm, thế là anh nhanh chóng cất điện thoại, tùy tiện lấy quyển sách xem.

“Tần Vi Vũ, ra đây một chút.” Hoàng chủ nhiệm đứng ở cửa gọi.

Tần Vi Vũ gãi đầu, mặc dù không biết mình đã phạm lỗi gì nhưng chính là có loại bình tĩnh và lạc quan vì sắp chết đến nơi.

Cũng kỳ dị.

Mặc dù Hoàng chủ nhiệm đã càn rỡ nghĩ nếu như Tần Vi Vũ là con rể của ông thì sẽ như thế nào nhưng ông vẫn là một người thầy có phẩm hạnh, chuyện ảnh hưởng đến con trẻ học tập, ông kiên quyết ngăn chặn.

Thế là hôm nay bèn cùng gọi Tần Vi Vũ và giáo viên chủ nhiệm của lớp 10/3 đến văn phòng nói chuyện.

Hoàng chủ nhiệm có ý là nhìn thành tích của Hoàng Tịnh Di và Tần Vi Vĩ, đều ở khoảng giữa trong lớp, Di Bảo còn kém hơn một chút. Hai người đều học lệch khá nghiêm trọng.

Mà sự tự hạn chế đều không mạnh.

Hoàng chủ nhiệm có ý là: Để Di Bảo và Tần Vi Vũ ngồi tách nhau ra, mỗi người tìm một bạn cùng bàn thích hợp, có thể giám sát lẫn nhau, giúp đỡ cho nhau. Liễu Vân biết Di Bảo là con của Hoàng chủ nhiệm, huống hồ lãnh đạo nói cũng có lý, đồng thời không đi cửa sau. Thế là cô ấy nhận mệnh lệnh này, nói: “Thi xong tôi sẽ giúp chúng nó đổi chỗ ngồi.”

Hoàng chủ nhiệm bổ sung một câu: “Đúng rồi, đổi bạn cùng bàn nữ cho Di Bảo, tên nhóc này thì đổi bạn cùng bàn nam đi, chung sống tiện hơn.”

Liễu Vân: “...” Chủ nhiệm lớp có chút khó xử, ngay từ đầu dự tính chia chỗ ngồi cũng không phải là chia theo nam nữ mà là căn cứ theo thành tích. Vừa có thể khích lệ học sinh vì ngồi vào vị trí mình muốn mà cố gắng, đồng thời thể hiện tính dân chủ.

Cố ý tách bạn học nam nữ ra, ngược lại là giấu đầu lòi đuôi.

Không nghĩ tới Tần Vi Vũ là người đầu tiên đứng ra không đồng ý: “Em không muốn, em chỉ muốn ngồi với Hoàng Tịnh Di.”

Hoàng chủ nhiệm không phát giận được, nhìn tính tình chó má của anh, một câu ngang ngược bình thường, quả thật là khiến anh giống như có tư thế không phải là Di Bảo thì không cưới.

“Tần Vi Vũ em muốn tạo phản à!”

Tần Vi Vũ bướng bỉnh giống như con lừa: “Em chính là không đồng ý, em chỉ muốn ngồi với Hoàng Tịnh Di.”

Liễu Vân cũng nghe ra được chút manh mối, tên nhóc ngốc nghếch này có chuyện gì vậy, rốt cuộc nó có biết là người trước mặt không chỉ là thầy chủ nhiệm của trường mà còn là bố của con gái người ta không.

Sợ tên này nói ra thêm lời gì đó, trước khi Hoàng chủ nhiệm tức giận thì Liễu Vân đã khiển trách Tần Vi Vũ hai câu, lại nhanh chóng kéo anh ra khỏi văn phòng.

Hoàng chủ nhiệm cũng vậy, nghe lời nói của thằng nhóc vắt mũi chưa sạch này, ông quả thật là giận xông lên đầu.

Liễu Vân và Tần Vi Vũ ở ban công nói chuyện, tận tình dạy bảo, thành tích của Di Bảo vẫn luôn không đi lên, Hoàng chủ nhiệm cũng sốt ruột theo, có bố mẹ nào không suy nghĩ cho con của mình chứ.

Giọng điệu của Tần Vi Vũ rất lớn: “Em có thể giúp cậu ấy.”

Liễu Vân suýt chút nữa bật cười: “Em? Tiếng Anh của em chưa bao giờ đạt tiêu chuẩn, môn Ngữ văn thì nhận 20 điểm ba lần liên tục, cũng chỉ có môn Toán là xếp hạng phía trên, em lấy cái gì mà dạy em ấy.”

Tần Vi Vũ tiếp tục bướng bỉnh: “Em sẽ cố gắng.”

Liễu Vân dần dần phát hiện ra lời này không đúng lắm: “Tần Vi Vũ, em nói cho cô biết, có phải em đã nổi lên tâm tư không nên có gì đó với Hoàng Tịnh Di không? Lá gan của em thật là lớn.”

“Tâm tư gì?” Với cái EQ của tên đầu chó này thì vốn dĩ không hiểu được ý của cô giáo, anh nói: “Em đối với Hoàng Tịnh Di không nên quá tốt, thầy cô đừng đổ oan cho em!”

Liễu Vân: “...”

“Được rồi, đổi chỗ là điều chắc chắn, một tuần này em và Hoàng Tịnh Di giữ khoảng cách, lên lớp đừng ăn uống nói chuyện gì đó, cũng đừng ngủ.”

Tâm tình của Tần Vi Vũ bỗng nhiên buồn bực.

Giống như tất cả mọi người đều đang ám chỉ Di Vảo không muốn chơi với Tần Vi Vũ nữa.

Chẳng lẽ mọi người đều muốn cô lập anh sao?

Anh không học tiết cuối cùng, dứt khoát đi đến bãi tập chơi bóng, rất muộn mới quay về.

Di Bảo vẫn ngoan ngoãn gục xuống bàn làm bài tập, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn co lại thành một khối, chẳng biết tại sao, Tần Vi Vũ luôn cảm thấy Di Bảo rất giống con cún con mà nhà bà nội anh nuôi.

Đôi mắt tròn trịa, lông tóc xinh đẹp, thân thể mềm mềm, cũng không biết kêu to. Bị bắt nạt thì sẽ chỉ kêu lên ư ử, nhưng đối với chủ nhân nhỏ của mình thì ngược lại rất tùy hứng, ỷ được yêu thương mà kiêu ngạo.

Chú cún con từng cắn anh bị thương rất nhiều lần nhưng Tần Vi Vũ chính là rất thích cún con.

Anh đặt Cocacola lên bàn của Di Bảo, cô gái nhỏ liếc nhìn, mờ mịt. Tần Vi Vũ nói: “Trong siêu thị nhỏ làm hoạt động, rút thưởng trúng.”

Di Bảo nhàn nhạt cười một tiếng, không có tâm lý gánh vác gì mà uống.

Trời vẫn rất lạnh, Tần Vi Vũ chẳng hề để ý mà cởi áo khoác trên người, bên trong chỉ mặc chiếc áo thun tay dài, trên người tỏa ra hơi nóng.

Trên người anh có mùi của nắng xen lẫn với hương thơm ngát của bột giặt.

Di Bảo len lén xích lại gần ngửi một cái, mãi đến khi màu đỏ ửng bò lên tai thì mới nghiêng đầu sang chỗ khác.

Cô không thể lưu luyến bạn cùng bàn này quá nhiều.

Tần Vi Vũ thấy Di Bảo cũng không có ý nói chuyện với anh, mặc dù trong lòng khó chịu nhưng anh cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.

Ai bảo Di Bảo ghét anh chứ.

Điều hiếm có là, giờ tự học hôm nay Tần Vi Vũ lại không ngủ, anh lần đầu tiên cầm bài tiếng Anh lên làm. Gặp phải câu không biết thì cũng không hỏi người ta, chỉ mò mẫm viết linh tinh.

Làm xong thì tìm đáp án tiêu chuẩn thẩm tra đối chiếu, không có gì bất ngờ xảy ra, bốn mươi mấy điểm.

Sau đó yên lặng học thuộc từ vựng.

Lưu Châu Châu nghe thấy tiếng của Tần Vi Vũ thì vụng trộm nói với Thẩm Tinh Lê: “Chắc chắn là Tần Vi Vũ bị bỏ bùa rồi, nếu không thì sẽ không khác thường như thế.

Thẩm Tinh Lê hỏi: “Bỏ bùa là cái gì?”

Em gái heo trợn trắng mắt lên: “Chính là giống như cậu.”

Thẩm Tinh Lê: “Tớ làm gì sai rồi?”

Di Bảo thoáng nhìn bài thi thảm không nỡ nhìn của Tần Vi Vũ, nghĩ đến dáng vẻ mấy lần trước anh cần cù chăm chỉ giúp cô bổ túc môn Toán, cô rất muốn giúp anh nhưng chính là không hạ mặt mũi xuống được.

Tần Vi Vũ một mực học tập đến sáu giờ hơn, đám Tống Dương đã sớm ra ngoài chơi rồi.

Ba cô gái nhỏ cũng chuẩn bị về nhà rồi.

Di Bảo thu dọn cặp sách, nói với anh: “Cậu nhường tớ đi một chút.”

Tần Vi Vũ không nhúc nhích.

Lưu Châu Châu nói: “Tần Vi Vũ cậu tìm chết đúng không? Còn dám bắt nạt Di Bảo của tụi tớ.”

Tần Vi Vũ nói từng câu từng chữ: “Tớ không bắt nạt cậu ấy.”

Anh muốn làm bạn tốt của cô còn không kịp đây.

Mặt Di Bảo đỏ lên.

Vội vàng chen đi ra ngoài từ phía sau anh, cổ tay bị người ta nắm lấy từ phía sau…

Tần Vi Vũ nói: “Cậu có thể khoan hẵng đi không, tớ có chuyện muốn nói.”

Ba người bạn nhỏ: “...”

Nổ tung tại chỗ!

Không đợi Di Bảo từ chối, anh trực tiếp kéo người ta đi ra ngoài, Lưu Châu Châu và Thẩm Tinh Lê nhanh chóng ngăn lại, điệu bộ này của Tần Vi Vũ chẳng lẽ là muốn đánh Di Bảo một trận?

Lưu Châu Châu nghĩ thầm, quá đủ rồi đấy, Di Bảo nhà cô chỉ có thể để cô đánh!

Tần Vi Vũ mang sắc mặt không vui nói với hai người: “Không liên quan gì tới các cậu, tránh ra.”

Thế là, Lưu Châu Châu và Thẩm Tinh Lê tránh ra.

Đúng, chính là không có khí phách như thế.

Dù sao thì đối mặt với một người cao lớn một mét tám mấy thì ai không sợ chứ.

“Mẹ nó, cái tên cho Tần Vi Vũ này sẽ không cưỡng hôn Di Bảo đấy chứ?”

“Hẳn là cậu ấy sẽ không làm loại chuyện  đạo đức bại hoại này đâu.” Thẩm Tinh Lê lý trí phân tích nói.

Hai người tới khúc rẽ của cầu thang, Di Bảo run lẩy bẩy: “Cậu muốn nói cái gì vậy? Tiết trước cậu vụng trộm ra ngoài tớ thật sự không có nói với thầy cô, em gái heo cũng không có nói.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.