Một nhà mười hai nhân khẩu ăn tương đối nhiều, nên trước nay nấu cơm đều phải dùng một nồi to.
Khoai lang đỏ màn thầu trắng, hầm thêm một nồi củ cải, Chu thị lấy trong nhà ra bốn quả trứng gà đặt lên trên nồi hấp.
Một cái là cho Lý thị, hai cái cho tôn tử của đại phòng, còn một cái khác tất nhiên là cho Thẩm Hi Hòa.
Thấy đại phòng được hai quả trứng gà, Trần thị cũng hài lòng, trên mặt liền mang theo vài phần tươi cười, ngay cả khi nhìn Cố Tiêu làm việc cũng cảm thấy thuận mắt hơn.
Khoai lang đỏ màn thầu trắng nấu rất tốt, lửa cũng nhóm tốt, so với ngày thường lưu loát hơn nhiều, xem ra thật sự đã đổi tính rồi.
Chờ cơm được nấu xong, Chu thị lấy rổ múc phần cơm cho Thẩm Hi Hòa, hai cái màn thầu một cái trứng gà, còn có một đĩa đồ ăn, nhiều thêm một cái màn thầu là cho Cố Tiêu.
Từ thôn đến huyện thành phải hơn nửa canh giờ, trở về ăn tất nhiên là không kịp.
Chu thị đem rổ giao cho Cố Tiêu, “Trở về sớm một chút, đừng ham chơi ở bên ngoài.
”Lúc mua Cố Tiêu về cô mới hơn mười tuổi, hiện tại đã qua ba năm, cùng tuổi với Đại Nha đầu nhị phòng, ở trong lòng Chu thị, Cố Tiêu cũng chỉ là một đứa nhỏ.
Cố Tiêu nhận lấy rổ, cô đối với Chu thị gọi không được tiếng nương,nên chỉ gật gật đầu rồi chạy nhanh ra cửa.
Chỉ có một con đường đi lên huyện thành, Cố Tiêu vừa đi được nửa đường đã cảm thấy đói bụng.
Thức ăn bình thường trong giỏ lúc này cũng tỏa ra mùi hương thơm phức, trong này cũng có một cái màn thầu là của cô.
Cố Tiêu chưa từng đi qua con đường này, đường đất không dễ đi, xa xa cũng nhìn không thấy phía trước có gì.
Đi huyện thành không biết phải mất bao lâu, nếu bây giờ cô ăn cái màn thần này, lúc trở về phải làm sao đây.
Xách theo rổ, Cố Tiêu nhịn không được nhìn tay chân gầy guộc của mình, dù phải rời khỏi Thẩm gia cô cũng phải dưỡng tốt thân thể của mình, nhưng mà đi đưa cơm cũng có chỗ tốt, đó là cô có thể thường xuyên đi lên huyện thành nha.
Cố Tiêu ở trong lòng nhẩm tính thời gian, hơn nửa canh giờ liền nhìn thấy người, cô hỏi người qua đường, cuối cùng cũng tìm được thư viện.
Trước cửa thư viện có không ít người, đa số đều là tới đưa cơm.
Tiên sinh của thư viện trên Huyện thành đều có học vấn rất tốt, cho dù quà nhập học khá cao, người nhà cũng sẽ cố gắng cho con đi thư viện học.
Sợ chạy qua chạy lại sẽ lãng phí thời gian, nên học sinh đều ở lại trong thư viện, nhưng chi phí ăn ở trong thư viện tương đối nhiều, cho nên người trong nhà đều là đúng hạn tới đưa cơm.
Cố Tiêu không biết người nào là Thẩm Hi Hòa, cho nên đứng ở một bên chờ Thẩm Hi Hòa tới tìm cô, bụng cô đã đói đến nỗi kêu vang, cho nên liền lấy màn thầu từ trong rổ ra ăn ngấu nghiến.
Cơm mang cho học sinh đều là đồ ăn ngon trong nhà, Cố Tiêu ngửi thấy mùi thịt bay ngang qua, cô lau miệng một phen, cảm giác có người vỗ vỗ bả vai cô.
Cố Tiêu quay đầu lại nhìn, người tới cao hơn cô một cái đầu, dáng người gầy gò, khuôn mặt tuấn lãng, trên người mặc một cái áo vải bố màu xanh, cổ tay áo đã giặt đến bạc màu, chỗ cánh tay còn có một miếng vá.
Trong sách có nói qua, Thẩm Hi Hòa người này thanh phong minh nguyệt,trước kia Cố Tiêu không hiểu, bây giờ đã rõ ràng.
Thấy Cố Tiêu nhìn mình như vậy, Thẩm Hi Hòa quay đầu đi, trong mắt xẹt qua một tia chán ghét cùng một chút không được tự nhiên, “Hôm nay như thế nào lại là muội tới.
”Cố Tiêu không biết ngày thường là ai tới đưa cơm, nhưng hôm nay mọi người đều bận rộn, Chu thị kêu cô tới, cô liền tới, cô biết Thẩm Hi Hòa không thích cô, cho nên cũng không muốn cùng hắn nhiều lời, chỉ đem rổ trong tay đưa cho hắn, “Huynh mau ăn đi, ăn xong ta đem rổ mang về.
”Thẩm Hi Hòa nghẹn lời, hắn khụ một tiếng, đứng ở một bên ăn cơm.
Đồ ăn Thẩm gia đưa đến rất đơn giản, thiếu niên mười lăm tuổi đang tuổi ăn tuổi lớn, nên hắn rất nhanh đã ăn xong, cũng chỉ no được bảy phần.
Cố Tiêu nhận lấy rổ vừa muốn trở về, vừa vặn mấy người bạn cùng trường của Thẩm Hi Hòa lại đây, ngày thường đưa cơm đều là người đại phòng, bạn cùng trường tò mò hỏi một câu, “Tiểu cô nương này là ai, trước kia như thế nào chưa thấy qua.
”Ở tuổi này mọi người đều không thích quá khác biệt so với người khác, chuyện con dâu nuôi từ bé này Thẩm Hi Hòa chưa bao giờ nói cho người khác, cũng không muốn để Cố Tiểu tới, hắn nắm chặt ngón tay, “Muội ấy là……”.