Cố Tiêu mở mắt ra, thấy trong tay đang cầm một túi tiền.
Hai bên mép đã ma sát đến trắng bệch, chỉ là hoa văn phía trên vẫn còn tinh xảo đẹp mắt.
Túi tiền nửa mở, lộ ra hai khối bạc vụn bên trong, Cố Tiêu không hiểu, trên tay cô vì sao lại có túi tiền này.
Cố Tiêu đem túi tiền mở ra, bên trong trừ bỏ thỏi bạc, còn có vài xâu tiền đồng, cô nhìn túi tiền này cảm thấy có chút quen thuộc, đột nhiên nhớ ra mình đã nhìn thấy túi tiền này ở đâu.
Là mấy ngày hôm trước xem qua cuốn sách khoa cử kia.
Nam chính Thẩm Hi Hòa từ nhỏ đã thông tuệ, tuổi còn trẻ đã thi đậu tú tài, một đường thi đậu, thi đậu tam nguyên, nhưng Thẩm gia chỉ là nông gia bình thường, mặt cắm xuống đất lưng hướng lên trời, cho dù người một nhà chỉ lo cho một người Thẩm Hi Hòa đi học, hoàn cảnh cũng rất khó khăn.
Mà túi tiền này là do mẫu thân Chu thị của Thẩm Hi Hòa quản, giấu ở dưới đáy cái bình gốm thứ ba trong đông phòng, là từng đồng từng đồng tích góp lên.
Xem đi xem lại nhiều lần, lại quý trọng, cho nên hai bên mép túi đã có chút phai màu.
Cố Tiêu toát mồ hôi lạnh, cô tại sao lại cầm túi tiền này, chẳng lẽ cô xuyên qua, xuyên thành Chu thị?Trong phòng im ắng, Cố Tiêu nhìn tay mình, lại sờ sờ khuôn mặt mình, trong sách nói Chu thị đã qua 50 tuổi, cô sờ khuôn mặt mình như thế nào cũng không giống đã 50 tuổi, nhưng ngoài Chu thị, còn có thể là ai.
Cố Tiêu lại nhớ tới một người.
Chu thị đau lòng Thẩm Hi Hòa, ở thôn bên cạnh mua một cô gái về làm con dâu nuôi từ bé cho Thẩm Hi Hòa.
Theo lý thuyết Thẩm Hi Hòa vào triều làm quan, con dâu nuôi từ bé có thể làm vợ của quan nhân, chỉ là lúc cô trộm bạc đi thi của Thẩm Hi Hòa rồi bỏ trốn, lại còn bị bắt tại trận.
Người Thẩm gia trong mắt không chứa được một hạt cát, đem đứa con dâu nuôi từ bé này đuổi ra ngoài, bị đuổi đi còn chưa tính, con dâu nuôi từ bé này cuối cùng ngã xuống vách núi, chết không toàn thây.
Cô con dâu nuôi từ bé kia tên là Cố Tiểu.
Cố Tiêu cảm thấy bạc trong tay nóng bỏng vô cùng, lúc trước xem cuốn sách khoa cử kia, cảm thấy nam chính một đường phong quang, từ tú tài cử nhân, đến cống sĩ tiến sĩ, cuối cùng thi đậu Trạng Nguyên, thăng quan tiến chức một đường thẳng tiến, cuối cùng còn cưới được nữ chính có tâm địa thiện lương, trong lòng chỉ thấy vô cùng sảng khoái.
Nếu cô xuyên thành Cố Tiểu,vậy sự việc liền không đơn giản như vậy.
Bây giờ bên ngoài cửa chắc chắn đang có người đứng chờ cô đây.
Cố Tiêu muốn đem bạc trả lại, ít nhất không bị đuổi ra ngoài, chuyện sau này để sau này hẵy tính, chỉ cần không lấy trộm, cái gì cũng dễ nói.
Nhưng người ngoài cửa đã chờ không kịp, bắt trộm phải chớp đúng thời cơ, Cố Tiểu đã vào phòng lấy túi tiền ra, không bắt nàng thì còn đợi cái gì.
Trần thị vợ của Đại Lang nhỏ giọng nói: “Đó là bạc đi thi của Tam Lang, thật làm cho người ta tâm lạnh.
” Nói xong, cô cẩn thận nhìn sắc mặt của Chu thị.
Sắc mặt Chu thị rất khó coi, bà ngũ quan đoan chính, làm lụng vất vả hơn phân nửa đời người, khóe mắt và trán đều có nếp nhăn, ngày thường không thích cười, bây giờ hai mắt lộ ra hàn quang làm người khác sợ hãi.
Chu thị cảm thấy bản thân đã nhìn lầm, lúc trước mua Cố Tiểu là bởi vì nàng xinh đẹp, hơn nữa đạo sĩ đã tính qua, mệnh cách của Cố Tiểu cùng Thẩm Hi Hòa cực kỳ tương xứng, kết quả thế nào, Cố Tiểu thế nhưng lại trộm tiền.
Thẩm gia tuyệt đối không thể tha thứ cho người trộm cắp!Cửa bị đẩy ra một khe nhỏ, cửa đã cũ nên di chuyển một chút liền kêu kẽo kẹt, Cố Tiêu trong lòng lộp bộp lại không dám quay đầu lại, cô khẩn trương mà nắm quần áo trước ngực, lại sờ đến hai đồng tiền.
Đây có lẽ là do nguyên thân tích góp hồi lâu mới có được.
Cố Tiêu cắn răng, hạ quyết tâm, đem tiền đồng để vào túi tiền, trong miệng thì thầm: “Ta nhất định phải tích góp đủ quà nhập học cho tướng công!”Không nghe thấy âm thanh phía sau, bên ngoài yên tĩnh, giống như giọng nói vừa rồi chỉ là ảo giác của cô vậy.
Cố Tiêu đem túi tiền trả lại chỗ cũ, cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, đợi trong chốc lát mới từ trong phòng đi ra.
.