Đây quả thực là nhục nhã trắng trợn, nhưng Tiền Khoan bị khí thế của hắn uy hiếp, thế nhưng theo miệng hắn nói: “Vâng! Vâng! Vương gia nói rất đúng.”
Tiêu Thiểu Giác cười ha ha một tiếng: “Các ngươi đã có thể hiểu được khổ tâm của bổn vương thì không có thể tốt hơn.”
Ngay cả nói như vậy cũng nói ra, Vương thị chỉ cảm thấy tâm tro như chết. Thì ra là bọn họ cho rằng dựa vào dung mạo và tài nghệ của Tiền Lâm, không có nam nhân nào sẽ không thích nàng, chẳng qua là so với Tiền Lâm, Tiêu Thiểu Giác càng thích hơn dung mạo của Lục Thanh Lam hơn một bậc mà thôi, không ngờ vị vương gia mặt lạnh này thế nhưng ngay mặt nói ra lời như vậy.
Tiền Khoan chỉ đành phải đứng dậy, nói: “Bổn hầu còn có một vấn đề cuối cùng, Lâm nhi phải đợi tới khi nào mới có thể vào phủ?”
Thần sắc Tiêu Thiểu Giác chuyển sang lạnh lẽo: “Gấp cái gì? Đến lúc, bổn vương sẽ thông báo cho các ngươi.” Phụ hoàng ra lệnh không thể làm trái, nhưng có thể kéo ngày này sang ngày khác, nói không chừng về sau có thể nổi lên biến hóa gì đâu.
Sắc mặt Tiền Khoan và Vương thị nhất thời đại biến. Lục Thanh Lam còn chưa gả vào vương phủ, nhưng sự sủng ái ái hộ của Tiêu Thiểu Giác đối với nàng đã huyên náo cho mọi người đều biết. Đợi nàng thật sự thành chính phi thân vương, lại sinh hạ hài tử, địa vị vững như Thái Sơn, Tiền Lâm lại gả vào để làm gì, chờ bị Lục Thanh Lam hung hăng ngược đãi sao?. Truyện Việt Nam
Vợ chồng hai người còn muốn nói điều gì, Tiêu Thiểu Giác đã đứng dậy, chắp tay nói: “Bổn vương còn có việc bận, không tiễn nhị vị khách quý. Còn có, về sau cũng không cần lấy chuyện này tới làm phiền bổn vương nữa.”
Trực tiếp bày ra tư thái tiễn khách, quản gia ở một bên nói: “Hai vị khách quý, xin mời.”
Tiền Khoan và Vương thị không có biện pháp, đành phải đi theo quản gia ra khỏi đại môn Khánh thân vương phủ. Vừa ra khỏi cửa phủ, Vương thị càng nghĩ càng giận không nhịn được nói: “Chúng ta nói như thế nào cũng là trưởng bối của Khánh vương, hắn tại sao có thể đối đãi chúng ta chậm như vậy?”
Tiền Khoan bị làm cho sợ đến vội vàng lấy tay bưng kín miệng của phu nhân: “Ngươi không muốn sống nữa hả, đó chính là tên diêm vương sống, chúng ta trốn còn không kịp, ngươi còn dám chọc hắn?”
Vương thị nghĩ đến mới vừa rồi Tiêu Thiểu Giác tức giận hung hãn, cũng có chút ngoài mạnh trong yếu: “Chuyện cho tới bây giờ, Lâm Nhi của chúng ta nên làm như thế nào đây? Lâm Nhi được nuông chiều từ bé đến lớn, chưa bao giờ phải chịu một chút ủy khuất, nếu thật sự gả vào Khánh vương phủ, chẳng phải là sẽ bị Khánh vương và Lục thị ức hiếp chết?” Nói xong nước mắt liền rơi xuống.
Trong lòng Tiền Khoan cũng nghẹn hỏa, chỉ thở dài nói: “Đều do Lâm Nhi tự mình hồ đồ! Kế hoạch hiện giờ, cũng chỉ có lại đi cầu xin Hoàng hậu nương nương, hoàng hậu là đích mẫu của hắn, nghĩ đến lời nói của hoàng hậu hắn không dám không nghe.”
Lại nói Tiêu Thiểu Giác đuổi vợ chồng Tiền Khoan đi rồi, trở lại bên trong thư phòng, đang tính toán hôn lễ của mình có còn chỗ nào sơ hở hay không, Vệ Bân lại tiến vào.
Mặt Tiêu Thiểu Giác liền biến sắc: “Chẳng lẽ vợ chồng Tiền thị còn âm hồn bất tán, lại vòng trở lại rồi sao?”
Vệ Bân liền vội khoát tay: “Không phải không phải! Vương gia, là tiểu nhân nghe nói một chuyện, cảm thấy muốn nói với vương gia một tiếng cho thỏa đáng.”
Thần sắc Tiêu Thiểu Giác lúc này mới hơi nguôi giận, “Chuyện gì, đừng bà bà mụ mụ, nói thẳng.”
Vệ Bân tựa hồ có chút khó có thể mở miệng, “Việc này... sính lễ vương gia đưa đi Trường Hưng hầu nhìn qua có chừng bảy tám vạn lượng bạc.”
Tiêu Thiểu Giác nhíu mày nói: “Ngươi cảm thấy ít sao?” Sính lễ là Tiêu Thiểu Giác tự mình định ra, vì vậy cụ thể có những thứ gì trong lòng hắn cực kỳ rõ ràng.
Vệ Bân nuốt nước miếng một cái: “Không phải không phải! Dựa theo tập tục dân gian, phía tân lang cho sính lễ quý trọng cỡ nào, phía tân nương phải chuẩn bị của hồi môn tương đương, nếu nhà tân nương không lấy ra phân lượng đồ cưới tương đương, sẽ rất mất mặt. Nô tài là nghĩ, nhị phòng hiện giờ còn chưa ở riêng, tất cả chi phí ăn mặc đi lại đều là của trung công, trong tay sợ là không có nhiều sản nghiệp như vậy. Đồ cưới của vương phi...” Còn chưa qua cửa đâu, liền trực tiếp kêu vương phi rồi, Tiêu Thiểu Giác lại không thèm để ý chút nào.
Hắn tự tay ngăn Vệ Bân lại nói tiếp: “Ngươi nói có lý. Bảy tám vạn lượng bạc mặc dù đối với vương phủ mà nói không coi vào đâu, nhưng Trường Hưng Hầu phủ chưa chắc có thể lấy ra nhiều như vậy.” Hắn cũng hiểu lo lắng của Vệ Bân, hắn vẫn muốn cho Lục Thanh Lam một cái hôn lễ hoàn mỹ, nhưng không hi vọng gây lỗi ở chuyện này, làm cho nàng bị các quý phụ kinh sư chỉ chỉ trỏ trỏ ở sau lưng.
Tiêu Thiểu Giác đứng dậy, gõ một cái ở trên đầu Vệ Bân, “Sao ngươi không sớm nhắc nhở bổn vương?”
Vệ Bân cũng rất ủy khuất: “Là lỗi của nô tài, nô tài... cũng là vừa mới nghe nói.”
Tiêu Thiểu Giác nói: “Được rồi được rồi, ngươi cũng không nên tự trách. Nhanh chuẩn bị ngân phiếu cho bổn vương, càng nhiều càng tốt.”
Ngày Khánh thân vương phủ đưa sính lễ tới, không chỉ Tiêu Kỳ chạy tới xem lễ, sắp thành thân trở thành nhị tẩu của Lục Thanh Lam – Bạc Thiến Như cũng tới, thậm chí ngay cả Tam công chúa vẫn ngốc ở trong cung cũng báo với Tống quý tần chạy tới.
Các cô nương thường ngày cho dù bình tĩnh đi nữa, nhìn thấy từng rương từng rương kim ngân tài bảo cũng không khỏi động lòng. Tam công chúa cười nói: “Cửu hoàng huynh sẽ không phải là vét sạch vương phủ, đều đưa đến Trường Hưng Hầu phủ cho ngươi đi?”
Lục Thanh Lam bẹp miệng: “Làm sao có thể?” Không ai hiểu rõ tình trạng tài vụ của Tiêu Thiểu Giác hơn nàng.
Tiêu Kỳ cũng rất hâm mộ: “Cửu hoàng huynh thật là tốt với ngươi!”
Bạc Thiến Như cũng cười nói: “Vốn nên là ta thành thân trước, ta đều đã chuẩn bị tốt dùng thân phận nhị tẩu tiễn cô em chồng ngươi đi lấy chồng, không ngờ ngươi ngược lại chạy trước ta.” Nàng là người tính tình thoải mái, từ trước đến giờ có cái gì thì nói cái đó.
Lục Thanh Lam cười nói: “Các ngươi từng bước từng bước, tất cả đều tìm được lang quân như ý, còn có gì mà hâm mộ ta chứ?”
Buổi tối Lục Thanh Lam thiết yến chiêu đãi vài người bạn tốt, sau khi tiễn bước các nàng đã là giao canh. Bận rộn cả ngày, nàng cũng cảm thấy mệt nhọc, mơ hồ cảm thấy Tiêu Thiểu Giác đang bận việc ở Vương phủ bên kia, hôm nay sẽ không tới.
Nàng tắm rửa đơn giản, mặc yếm và tiết khố trở lại trên giường, mới vừa nằm xuống, trong chăn chợt nhảy ra một người, ôm nàng vào trong lòng, tay cũng không thành thật thò vào theo cái yếm của nàng.
Lục Thanh Lam sợ hết hồn, thấy là Tiêu Thiểu Giác mới buông lỏng xuống.
Gần tới lúc thành thân, Tiêu Thiểu Giác càng thêm không kiêng sợ, hai người trừ một bước cuối cùng, chuyện nên làm cơ hồ đã làm hết. Lục Thanh Lam đều sắp bị hắn ức hiếp thành quen, phản kháng tượng trưng mấy cái, cũng hoàn toàn đầu hàng. Lục Thanh Lam ăn mặc mát mẻ, cái chỗ phía dưới kia của Tiêu Thiểu Giác cơ hồ là biến đổi ngay lập tức, hai người thân mật một lát, hắn cơ hồ không cách nào nhịn được, thở gấp nói: “Bảo Nhi, dù sao chúng ta lập tức sẽ thành hôn, hôm nay nàng đem tất cả đều cho ta đi a.” Hắn thật là nhịn rất cực khổ.
“Không được!” Lục Thanh Lam liều mạng che chở một khối nội khố cuối cùng của mình, “Chàng đã đáp ứng ta, không tới đêm động phòng hoa chúc không cho động vào ta. Nếu ngày đó thành thân người khác phát hiện ta không phải là thân hoàn bích, chàng bảo ta còn có thể diện gì để đặt chân ở kinh sư.” Giọng nói nàng chậm lại, “A Giác, chàng nhịn hai ngày nữa, không được bao lâu, chúng ta liền thành hôn, đợi sau khi thành thân chàng muốn làm cái gì ta đều theo chàng, có được không?”
May mà ý chí của Tiêu Thiểu Giác cường đại, miễn cưỡng đáp ứng.
Lục Thanh Lam hỏi: “Chàng không phải nói trước lúc thành thân sẽ không tới sao, tại sao lại chạy tới?” Dạo này trong hầu phủ lắm thầy nhiều ma, Tiêu Thiểu Giác ban đêm dò vào khuê phòng của nàng, rất dễ bị người khác phát hiện, từ suy nghĩ an toàn, hai người thương định trước lúc thành thân sẽ không hẹn hò thông qua mật đạo nữa.
Thanh âm Tiêu Thiểu Giác ấm áp: “Đã chừng mấy ngày không gặp nàng, ta đây không phải là vì nhớ sao?”
Lục Thanh Lam nghe được trong lòng ngọt ngào, “Thật biết nói ngon ngọt dỗ người!”
Tiêu Thiểu Giác nói: “Ta dỗ nàng chỗ nào?” hắn đem tay nàng đặt tại trên ngực của hắn, “Nàng hỏi tâm ta xem, ta có lừa nàng hay không?”
Lục Thanh Lam nằm trên lồng ngực trần của hắn, vuốt ve da thịt nam nhân trắng muốt như ngọc nhưng vững chãi dị thường, nàng cũng không phải là nữ hài chưa biết thế sự, cũng cảm thấy đau khổ khó nhịn, muốn lập tức đẩy ngã nam nhân, hành pháp ngay tại chỗ, cũng không hề kém Tiêu Thiểu Giác.
Nàng vội vàng chuyển đề tài: “Nhất định là còn có chuyện gì khác đi? Chàng cũng đừng thừa nước đục thả câu nữa.”
Tiêu Thiểu Giác mới nhớ tới chính sự, vội vàng đứng dậy tìm thượng y mình đã cởi ra, móc ra từ trong túi áo từng chồng ngân phiếu, thả vào trong tay Lục Thanh Lam: “Cho nàng.”
Lục Thanh Lam mở những ngân phiếu này ra xem, không khỏi kinh hãi. Thấy có bảy tám tờ ngân phiếu một vạn lượng, còn có chừng mười tờ ngân phiếu loại một nghìn lượng, hai nghìn lượng, ba nghìn lượng, đều là ngân phiếu cửa hàng bạc chính thống nổi danh nhất kinh sư.
Cho dù Lục Thanh Lam nhìn quen không ít, một khoản tiền lớn như vậy để ở trước mặt nàng, vẫn khiến nàng cảm thấy khiếp sợ. “A Giác, chàng làm cái gì vậy?”
“Ta không phải là lo lắng nàng không góp được nhiều đồ cưới như vậy sao?” Tiêu Thiểu Giác nói ra lo lắng của mình.
Lục Thanh Lam liền cười: “Đây gần mười vạn bạc, chàng cướp đoạt gần hết của cải của Khánh thân vương phủ rồi đi?” Mỏ vàng thu vào được bao nhiêu, trong lòng nàng biết rõ, Khánh vương phủ đương nhiên không phải là chỉ có tiền từ một mình mỏ vàng, nhưng sản nghiệp trong phủ có thể kiếm được bao nhiêu tiền, nàng sơ lược cũng đoán được.
Trên mặt Tiêu Thiểu Giác lại có chút nhịn không được rồi: “Cho nàng nàng cứ cầm là được. Tiêu Thiểu Giác ta hiện tại cái gì cũng thiếu, nhưng tiền cho tới bây giờ không phải là vấn đề.” Lời này của Khánh vương gia nói khí phách mười phần, hai mắt Lục Thanh Lam đều sáng lên. Mười vạn lượng cho dù là đối với một hoàng tử mà nói cũng không phải là một số lượng nhỏ, đây tương đương với tổng thuế thu một năm của một cái phủ nha giàu có, bất luận từ góc độ nào đến xem đều là một khoản tiền lớn. Tiêu Thiểu Giác không chút do dự đưa một khoản tiền lớn như vậy cho nàng, mắt cũng không nháy mắt một cái, đủ thấy sủng ái Tiêu Thiểu Giác đối với nàng.
Trong lòng nàng hết sức cảm động, nói: “Chàng chờ một lát, ta cho chàng xem vài thứ.” Nói xong khoác áo xuống giường, tìm trong hộp nữ trang một lát, cầm về một chồng danh sách thật dày cho hắn xem.
Tiêu Thiểu Giác ban đầu còn không để ý, chỉ hỏi một câu: “Đây là cái gì?”
Lục Thanh Lam đáp: “Đương nhiên là danh sách đồ cưới của ta!”
Tiêu Thiểu Giác nói: “Danh sách đồ cưới của nữ tử ta vẫn là lần đầu nhìn thấy.” Liền tùy ý lật nhìn, mới lật vài tờ, biểu tình trên mặt hắn liền thay đổi, đột nhiên tăng nhanh tốc độ lật xem, chờ hắn xem xong toàn bộ danh sách đồ cưới của Lục Thanh Lam, ở trong lòng lặng yên đánh giá tính toán một cái, Tiêu Thiểu Giác nhất thời trợn tròn mắt —— đồ trên danh sách cộng thêm sản nghiệp các nơi, so với sính lễ hắn đưa đến hầu phủ chỉ nhiều chứ không ít.
Tiêu Thiểu Giác thở dài một cái: “Không ngờ Tiêu Thiểu Giác ta lần này thật sự là kiếm được, thế nhưng lấy một tài chủ về nhà, còn là một nữ tài chủ.”