Tống Thì Hành

Chương 168: Máu nhuộm thành Khả Đôn (4)




Chiến đấu trong đình viện thự nha đã kết thúc!

Một bên là không hề phòng bị, một bên có chuẩn bị mà đến. Hơn nữa Da Luật Tập Nê Liệt ở thành Khả Đôn căn bản cũng không vững chắc, cho nên cuộc chiến này gần như là nghiêng về một bên, không có bất kỳ gợn sóng nào lập tức kết thúc… Da Luật Tập Nê Liệt có thể sống yên ổn ở thành Khả Đôn, trừ thân phận của y là tứ Thái Tử ra, chỉ còn lại có hai người Tiêu Khất Tiết và Pha Lý Quát ủng hộ.

Bây giờ, Tiêu Khất Tiết bị chặt mất một cánh tay, rõ ràng đã trở thành phế nhân.

Pha Lý Quát nắm giữ ba trăm Oát Lỗ Đóa trong tay lại quy thuận Da Luật Đại Thạch, toàn bộ bên trong thự nha còn có mấy người trung với Da Luật Tập Nê Liệt?

Lúc này, thành Khả Đôn đã biến thành lửa máu.

Quân Hắc Sơn đã sớm chờ đợi mệnh lệnh phân phó, trong nháy mắt ở trên trời xuất hiện lửa khói, bất thình lình rút đao ra, hướng vào trong giáo trường của quân Liêu phát động công kích. Mà quân Liêu không hề phòng bị, trong nháy mắt đã bị quan Hắc Sơn giết máu chảy thành sông. Cũng khó trách, mới vừa rồi còn là xưng huynh đệ tốt nâng ly cạn chén, ai có thể lường trước được, lúc này trong nháy mắt bạn bè biến thành kẻ thù?

- Quân Hắc Sơn phản rồi!

- Quân Hắc Sơn phản rồi…

Quân Liêu hoảng sợ quát to, đã thấy một đám quân Hắc Sơn bộ mặt dữ tợn, cầm đao xông đến.

Bên trong thao trường, có khoảng năm nghìn người.

Sức chiến đấu của những quân Liêu này không phải kém, chỉ có điều quân Hắc Sơn rất hung ác.

Cùng lúc đó, quân Hắc Sơn ngoài thành Khả Đôn cũng nhanh chóng tụ họp lại, điên cuồng hướng về cửa chính thành Khả Đôn phát động tấn công…

Bên trong thành, ánh lửa ngút trời, tiếng kêu la dữ dội.

Mà ngoài thành, quân Hắc Sơn lại hùng hổ xông đến, thành Khả Đôn lập tức tràn đầy nguy hiểm.

Sắc mặt Tiêu Bột Yếu Hợp tái nhợt, đứng ở trên cổng thành nhìn hướng ra phía ngoài thành. Trong mắt lộ ra một tia khẩn trương, nhưng theo ở mặt ngoài nhìn lại, lại có vẻ vô cùng bình tĩnh. Y chậm rãi rút bảo kiếm ra, giơ lên cao cao, giống như một pho tượng, bình tĩnh đến cực điểm.

Cũng chính là y bình tĩnh như này, quân Liêu mới vừa rồi bối rối không ngừng, nhanh chóng tỉnh táo lại.

- Cung tiễn thủ!

Tiêu Bột Yếu Hợp khan giọng quát to, một loạt cung tiễn thủ nhanh chóng đi vào sau tường chắn mái đứng thẳng.

Quân Hắc Sơn càng ngày càng gần!

Bọn họ cầm trong tay cây đuốc, ở trong ngọn lửa, hiện ra bộ mặt dữ tợn mà đáng sợ.

- Đô Thống, bên trong thành phát sinh bạo động, tứ Thái Tử bên kia sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?

Tiêu Bột Yếu Hợp giật mình, nhưng không có để ý đến quân tiểu tướng bên cạnh, mà là dồn khí vào đan điền, hét to một tiếng:

- Bắn tên!

Trong phút chốc, tiếng dây cung vang lên.

Một loạt mũi tên sắc bén rời ra khỏi cung bắn ra, tiếng kêu to chói tai phá vào không trung.

- Vù vù!

Kèm theo những mũi tên nhọn bắn ra, lập tức những tiếng kêu thảm thiết của quân Hắc Sơn vang lên từ dưới thành.

Hơn mười quân Hắc Sơn xông lên phía trên, trong nháy mắt đều bị bắn thành như con nhím, lập tức ngã quỵ trong vũng máu…

Rõ ràng, quân Hắc Sơn thật không ngờ, thành Khả Đôn này lại vẫn sẽ phản kháng.

Tiếng kêu thảm thiết của đồng đội, máu tươi khắp nơi trên mặt đất, chẳng những không khiến quân Hắc Sơn lùi bước mà ngược lại càng làm nổi lên hung tính của quân Hắc Sơn.

- Tiến lên cho ta!

Một gã tiểu tướng quân Hắc Sơn lớn tiếng quát:

- Sứ quân có lệnh, bắt thành Khả Đôn, tung binh ba ngày.

- Xông lên!

Quân Hắc Sơn hung hãn không sợ chết, kêu gào đánh tới.

Quân Liêu trên thành bối rối không ngừng… Cũng may là Tiêu Bột Yếu Hợp vẫn đứng ở chỗ cũ, bảo kiếm chỉ về quân Hắc Sơn ở phía xa dưới thành, lớn tiếng quát:

- Cung tiễn thủ, bắn tên!

Lại là một loạt mũi tên sắc bén bay ra, làm cho hơn mười tên quân Hắc Sơn bị bắn chết ở dưới thành.

- Chết tiệt, Oát Lỗ Đóa, làm việc như thế nào? Không phải nói sẽ đem những thủ vệ trên thành điều đi sao? Vì sao còn có thể chống cự như thế?

Ở bên trong quan chế nước Liêu, dưới Đô Giám còn thiết lập chứctướng quân và quân tiểu tướng.

Một gã tướng quân vội thét ra lệnh quân Hắc Sơn tạm dừng tấn công, nhìn đầu thành Khả Đôn phía xa xa, trên mặt lộ rõ vẻ ngưng trọng.

Tiêu Bột Yếu Hợp nhìn quân Hắc Sơn lui ra giống như thủy triều, trong lòng âm thầm thở phào. Đây cùng là lần đầu tiên trong đời y chỉ huy chiến đấu quy mô lớn như này! Đúng vậy, tuy rằng chỉ có trăm nghìn người, nhưng đối với Tiêu Bột Yếu Hợp cũng là chưa một lần được trải qua khảo nghiệm.

Tuy nhiên nhìn trước mắt, y đã trải qua được thử thách.

- Mọi người, đều ổn định… Hắc Sơn tặc không quá vài trăm người, lại không có khí giới công thành. Mà ta ở trên đầu thành này, binh mã có nghìn người, bên trong thành còn có hai nghìn quân tốt, bọn họ làm thế nào cũng không công thành được. Tất cả mọi người ổn định, đợi bọn họ tới gần, lại bắn tên.

Đúng vậy, ở trên thành chúng ta có binh mã nghìn người, trong thành còn có hai nghìn người.

Bất kể trận đánh này đánh thế nào, vẫn là nắm chắc thắng lợi, cần gì phải hoảng hốt lo sợ?

Quân Liêu sau khi trải qua sự bối rối ngắn ngủi, nhanh chóng ổn định đầu trận tuyến. Tiêu Bột Yếu Hợp lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, đưa mắt trở lại phía xa xa trong thành nhìn lại, đã thấy ánh lửa ngút trời, từng đợt tiếng kêu mơ hồ truyền đến, làm cho người ta hết hồn.

- Không bình thường!

Đột nhiên Tiêu Bột Yếu Hợp nheo mắt lại.

- Đô Thống, tại sao lại như thế?

- Mã Bản Đặc, chỉ có hai trăm quân Hắc Sơn, tại sao lại có thể tạo thành động tĩnh như thế? Hơn nữa phần lớn quân Hắc Sơn này tập trung ở thao trường, dù nơi đó nổi lên tiếng ầm ĩ, cũng không có khả năng trong thời gian ngắn khiến cho tòa thành trì đều rung chuyển như vậy.

Mã Bản Đặc là một gã tiểu tướng quân, chức vụ này cũng tương tự với Mưu Khắc Bột Cận, Bách Phu Trưởng người Nữ Chân.

Phía trên tiểu tướng quân còn có tướng quân, thượng tướng quân, Đại tướng quân. Chức vụ đại tướng quân, tương đương với chức Đô thống của Tiêu Bột Yếu Hợp. Mà đại tướng quân lại chịu sự quản lý của phủ nguyên soái, tuy nhiên mà bên trong thành Khả Đôn, cũng không có chức vụ Nguyên soái này.

Chức đại tướng quân, cùng loại với Thắc Mẫu Bột Cận, Vạn Phu Trưởng người Nữ Chân.

Nhưng suy tính đến toàn bộ thành Khả Đôn cũng không có nhiều binh mã như vậy, cho nên đều do Tiêu Khất Tiết đảm đương.

Tiêu Bột Yếu Hợp thân là Đô Thống, thực tế cũng không nắm trong tay binh mã. Tuy nhiên bởi vì Tiêu Khất Tiết cũng không quản được, cho nên do Tiêu Bột Yếu Hợp đến quản lý phòng ngự trong thành. Nói thật, Tiêu Bột Yếu Hợp cũng không có trải qua kinh nghiệm chiến trận.

Thuở bình sinh đã vài lầm đánh nhau, ngoại trừ phá vây ở trại Thanh Mộ ra, chỉ có vài lần giao chiến ở trên đường đến thành Khả Đôn với người Nữ Chân.

Tuy nhiên, chớ nhìn y không có kinh nghiệm chiến trận, nhưng suy nghĩ cũng rất kín đáo.

Nếu không Dư Lê Yến cũng sẽ không mời chào Tiêu Khất Tiết, lập tức đưa binh mã đều giao cho Tiêu Bột Yếu Hợp. Nếu chỉ là mệnh lệnh của Da Luật Tập Nê Liệt, tác dụng ở thành Khả Đôn cũng không phải là lớn, nhiều nhất cũng chỉ là trên danh nghĩa Đô Thống, không có bất luận thực quyền gì.

Nên việc yêu cầu Tiêu Khất Tiết đem binh mã giao cho Tiêu Bột Yếu Hợp, để cho y có thể chỉ huy triệu tập binh mã.

Phát hiện trong thành rung chuyển kinh khủng, Tiêu Bột Yếu Hợp cũng không có lập tức hành động, mà nhạy bén cảm nhận được trong đó không tầm thường.

- Tiêu Đô Thống, ý của người là…

- Nội gián, trong thành tất có nội gián.

- Việc này là không thể!

Lập tức Mã Bản Đặc lớn tiếng nói:

- Dưới trướng đại tướng quân, đều là tướng sĩ trung dũng.

Hai vị tướng quân cũng đều là trung thành và tận tâm, sao có thể mưu phản?

- Tướng quân không phản bội, bĩnh mã không loạn… Nhưng trong thành này còn có Oát Lỗ Đóa! Đúng, tất nhiên là Ngõa Lý chết tiệt này, nếu không trong thành quyết sẽ không xuất hiện rung chuyển như thế. Truyền mệnh lệnh của ta, để mọi người cẩn thận. Mã Bản Đặc, ngươi lập tức triệu tập binh mã bản bộ, nấp trong hai bên cửa thành. Nếu ta đoán không sai, thì một lát nữa nhất định Ngõa Lý sẽ đến.

Chờ bọn họ cướp lấy cửa thành, lập tức bắn.

Mã Bản Đặc có phần không quá tin tưởng nhóm Cung Vệ và Ngõa Lý sẽ bạo loạn, nhưng quân lệnh như sơn, tuy rằng không tình nguyện, nhưng gã vẫn dẫn theo binh mã bản bộ nhanh chóng chạy xuống cổng thành. Cùng lúc đó, Tiêu Bột Yếu Hợp vẫn cứ cảm thấy bất an. Lúc này rốt cục trong thành xảy ra chuyện gì? Lúc trước Tiểu Ất từng nói với ta, phải đề phòng Da Luật Đại Thạch, chẳng lẽ nói, đúng là gã?

Tiêu Bột Yếu Hợp nghĩ đến đây, cũng có chút hoảng hồn.

Sau khi do dự một chút, y vẫy tay gọi tướng quân trên đầu thành:

- Thạch Liệt Đạt Lan Can, ngươi có trung thành với Đại Liêu ta không?

Thạch Liệt, là một bộ lạc con cháu trong hai mươi bộ phân thái tổ.

Đạt Lạt Can này khoảng ba mươi tuổi, nghe Tiêu Bột Yếu Hợp nói chuyện như vậy, lập tức giận tím mặt:

- Nhà Thạch Liệt ta, hơn mười đời tận trung với Đại Liêu, ta có thể nào phản bội Đại Liêu sao?

- Đạt Lạt Can, ta có linh cảm, e rằng tứ Thái Tử gặp nguy hiểm.

Chỉ có điều bên này thực sự quá hỗn loạn, ta cũng không thể cho ngươi nhiều trợ giúp. Ta tin ngươi là một đại trung thần, lại chỉ có thể cho ngươi hai trăm quân tốt. Ta muốn ngươi lập tức đi tới thự nha, dọc đường nếu gặp được binh mã, cố gắng mời chào, nếu có phản quân, thì bắn.

Tối nay, có liên quan đến ngai vàng Đại Liêu ta, ngươi có thuận lợi đến thự nha không, đó là then chốt sự tồn vong của Đại Liêu ta.

Đạt Lạt Can, ta có thể tin ngươi không?

Thạch Liệt Đạt Lạt Can mặt đỏ tía tai, thân mình càng run rẩy không ngừng.

Không phải y sợ hãi mà run rẩy, mà là đang kích động, hưng phấn… Lấy tay quơ lấy một Kim Bối Đại Hoàn Đao nặng trịch, Thạch Liệt Đạt Lạt Can nói:

- Tiêu Bột Yếu Hợp, trước ta không quá phục ngươi, bởi vì ngươi chưa từng có kinh nghiệm, lại chiếm đoạt chức Đô Thống. Nhưng hôm nay, ta nghe lời ngươi! Cửa chính thành Khả Đôn, ta lập tức giao cho ngươi! Ta sẽ đi đến nghĩ cách cứu viện tứ Thái Tử, nếu không cứu được tứ Thái Tử, đó là ta đã chết trận… Tiêu Bột Yếu Hợp, nơi này phải làm phiền ngươi rồi.

- Tính mạng của tứ Thái tử, cũng nhờ cậy vào Đạt Lạt Can tướng quân.

Còn nữa, coi chừng Da Luật Đại Thạch, phải bảo vệ tốt Công chúa Thục quốc… Đó là huyết mạch còn lại của nước Đại Liêu ta còn sót lại.

Tiêu Bột Yếu Hợp chắc chắn sẽ không nói, phải bảo vệ sống chết Dư Lê Yến, còn Da Luật Tập Nê Liệt thì không quan tâm.

Nhưng vẫn cần phải nhắc nhở.

Thạch Liệt Đạt Lạt Can gật đầu, lập tức điểm hai trăm quân tốt, nhanh chóng đi xuống đầu thành, hướng tới phía công sở nha chạy như bay…

Công chúa, Bột Yếu Hợp chỉ có thể làm như này.

Nếu trời không giúp Đại Liêu ta, hôm nay Bột Yếu Hợp tại trên đầu thành Khả Đôn này chết trận, cũng coi như không phụ sự kỳ vọng cao của Công chúa.

- Đô Thống, quân Hắc Sơn đến rồi!

Ngay lúc Tiêu Bột Yếu Hợp đang suy nghĩ, chợt nghe có tiếng người quát to.

Quân Hắc Sơn đang chậm rãi tiến gần tới thành Khả Đôn, tuy nhiên không có hung mãnh như lúc trước.

Cùng lúc đó, một đội nhân mã đang nhanh chóng hướng tới cửa thành Khả Đôn, cầm đầu là hai gã Oát Lỗ Đóa, ở phía sau bọn họ, thì có hai ba trăm quân tốt mặc quần áo đang rất hỗn loạn.

Những quân tốt này, và trang phục quân Liêu rõ ràng là bất đồng, hơn nữa nhìn đến lại cực kỳ tán loạn.

Bọn họ có một tên thống nhất, tên là “Ngõa Lý”, đó là hoàng tộc, họ ngoại, nhà đại thần, do phạm tội mà giáng xuống làm tặc. 800 Ngõa Lý, nói chính xác là 800 nô lệ, đang nhanh chóng tới đầu thành Khả Đôn rồi.

Sắc mặt Tiêu Bột Yếu Hợp ngưng trọng, trong lòng càng khẩn trương vô cùng.

- Cung tiễn thủ, quân Hắc Sơn không đến khoảng cách trăm bước, không được bắn tên… Để ta ngăn cản bọn họ ngoài năm mươi bước, tuyệt đối không thể để tới gần cửa thành.

Những người còn lại, đi theo ta!

Hai mặt đều gặp địch, trước sau giáp công…

Tiêu Bột Yếu Hợp dẫn đầu một trăm tên cung tiễn thủ, đứng ở đường lớn lên bên trong tường, nhìn Ngõa Lý phía xa, đang nhanh chóng tới gần…

Sinh tử tồn vong của Đại Liêu, rõ ràng là ở tối nay!

Tiêu Bột Yếu Hợp nghĩ đến đây, đưa tay cầm tới một chiếc cung sơn màu đen, một cành tên thép:

- Nghe hiệu lệnh của ta, chuẩn bị bắn tên!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.