Tống Thì Hành

Chương 124: Huỳnh Trạch có tặc




Mưa càng ngày càng to, màn mưa bao phủ, giống như muốn nuốt chửng mảnh đất này. Thấy trong mây đen cuồn cuộn thỉnh thoảng truyền ra tiếng sấm mơ hồ làm người ta kinh sợ.

Lãnh Phi vốn định ở trên bậc cửa nhìn mưa rơi, nhưng bị giọt mưa trong trận cuồng phong đánh trở vào, chỉ chốc lát đó y phục ướt sũng làm Lãnh Phi tức giận đứng sau cửa, nhảy chân lên lớn tiếng quát mắng.

Mưa to thật!

Ngọc Doãn dựa vào điện thờ, giống như đang ngủ.

Chỉ thấy hắn nhắm mắt lại, hai tay rút vào tay áo, sắc mặt cực kỳ bình tĩnh.

Còn La Đức thì vẻ mặt khẩn trương, nắm chặt cây thương, ngón tay vì dùng sức mà hiện ra màu trắng bệch

Phen nói chuyện lúc nãy của Ngọc Doãn làm La Đức vô cùng khẩn trương.

Đừng nghĩ Lãnh Phi và La Cách nói sẽ không có chuyện, đối với La Đức mà nói, y càng tin Ngọc Doãn hơn một chút.

- Đại ca, thả lỏng một chút.

La Nhất Đao nhìn dáng vẻ khẩn trương của La Đức, nhất thời cười:

- Con nhìn Tiểu Ất đi, nếu có chuyện, nó tất nhiên sẽ đưa ra cảnh báo. Con khẩn trương như vậy đợi lúc nữa cho dù xảy ra chuyện cũng sẽ bị ảnh hưởng, chi bằng buông lỏng, nói chuyện với cha.

- Cha...

La Đức thẹn thùng cười, gãi gãi đầu.

Lúc đang muốn nói chuyện lại nghe thấy ngoài miếu Long Vương thêm một tiếng sấm nổ vang. Một đường ánh sáng màu trắng xoẹt qua, chiếu sáng trong miếu Long Viên đen kịt. Lãnh Phi sợ thoát tim, vội vàng lùi lại mấy bước, làm La Cách châm biếm không ngừng.

Nhưng ngay lúc này, Ngọc Doãn đột nhiên mở mắt.

- Mọi người cẩn thận!

Còn chưa dứt lời, một mũi tên nhọn từ ngoài miếu bay vào, bay thẳng tới Lãnh Phi.

- Huynh đệ cẩn thận...

La Cách kinh hãi thất sắc, vội vàng quát to lên.

Nói thì chậm, ngay lúc đó Ngọc Doãn sải bước lắc người, tay cầm gông gỗ thoắt cái đánh rơi mũi tên nhọn đó, rồi sau đó hét lớn:

- Mọi người phải cẩn thận, có kẻ địch.

Trong màn mưa, bóng người lắc lư.

Mười mấy người đàn ông quần áo rách nát, tay cầm vũ khí như gió xông tới bậc cửa.

- Các huynh đệ, có con dê mập đến đây, không thả một người.

Cầm đầu là một người đàn ông vạm vỡ, trong tay đang cầm đao thép sáng loáng, sau khi xông lên bậc cửa, không nói lời thứ hai, cất bước thả người nhảy vào trong miếu Long Vương, một đao đầu tiên chém vào Ngọc Doãn, thế đao đó mãnh liệt, mang theo tiếng gió rít bổ xuống. Đừng thấy Ngọc Doãn thoạt nhìn bình tĩnh, nhưng lần đầu gặp phải tình huống này cũng khó tránh xảy ra khẩn trương khó hiểu.

Trong tay đang cầm gông gỗ đưa ra đỡ.

Chỉ nghe một tiếng keng vang lên, đao thép bổ lên gông gỗ nhưng lại bắn tung ra đốm lửa.

Thì ra, bên ngoài gông gỗ này bao trùm một lớp sắt bên trong, một mặt có thể phòng chóng hành động của phạm nhân, mặt khác có thể lúc nguy cấp làm binh khí sử dụng. Ngọc Doãn không biết dùng thương.

Thương trong tay hắn, nói thật còn không có uy lực lớn như gông gỗ này, cho nên hắn đưa thương cho La Đức, mình lại lấy gông gỗ trong tay Lãnh Phi.

Đao gông giao đấu, người đàn ông đó cảm thấy hổ khẩu rung lên, suýtchút nữa làm rơi thanh đao xuống.

- Cẩn thật, có điểm cứng, đâm tay!

Gã hét lớn một tiếng muốn nhắc nhở đồng bọn bên cạnh. Nhưng cũng chính giây khắc đó Lãnh Phi và La Cách đều tỉnh táo lại, một rút đao ra, một giơ thương lên, nghênh đón những người xông tới, liền đấu tại chỗ.

Một cánh tay của Ngọc Doãn hoạt động không thuận tiện, nhưng lại không ảnh hưởng hắn dùng gông gỗ làm thuẫn.

Hai cái gông gỗ trong tay hắn tung bay, sự khẩn trương lúc trước cũng đã theo cuộc chiến bắt đầu tan thành mây khói.

Người đàn ông trước mặt này dùng là thanh đao thép, rõ ràng là thủ lĩnh.

Cái gọi là bắt người bắt ngựa trước, bắt giặc bắt vua trước. Đối phương tuy nhiều, nhưng chỉ cần bắt thủ lĩnh này, thì có thể giải quyết cuộc chiến. Tái sinh tới nay, Ngọc Doãn đã trải qua quá chuyện cuộc đời chưa có trải qua. Từ sợ hãi hoang mang ban đầu tới nay đã quen rồi. Tuy không rõ lai lịch đối phương, nhưng có thể nhìn ra những người này chỉ là đám ô hợp.

Hắn trời sinh quái lực, gông gỗ lại rất nặng, giống như hai tấm thiệp Diêm Vương, vù vù ném về phía người đàn ông cầm đao.

Rất rõ ràng, người đàn ông này cũng không ngờ gặp phải nhân vật gai góc như vậy. Một thanh đao thép chắn bên phải, chật vật khó ngăn cản nổi, đao thép tuy sắc bén, nhưng rõ ràng không ngăn nổi gông gỗ của đối phương. Mỗi cái gông gỗ vỗ xuống, đều làm gã có cảm giác không thể chống cự nổi.

- Ca ca đừng vội kích động, đệ đến giúp huynh.

Mấy thanh niên thấy người đàn ông cầm đao rơi vào hạ phong, lập tức nhào lên.

Ngọc Doãn đầu tiên là khẩn trương một trận, chợt rống to một tiếng, làm cái gông gỗ đó gấp gáp hơn. Hắn vốn cũng không giỏi sử dụng binh khí, tuy những ngày này trên đường tu luyện theo đao phổ của La Tứ Lục cho hắn. Dù sau thời gian quá ngắn, chưa thể có tác dụng. Cũng may hắn khí lực kinh người, nên gông gỗ trong tay cực kỳ chắc chắn, không có kết cấu gì nhưng lại đánh đối phương liên tục lùi lại.

Những người này dường như không phải là những kẻ tài giỏi gì.

Nhưng Ngọc Doãn vẫn rất cẩn thật, vì hắn phát hiện, những người xông vào này không có một người mang cung tên... Mà lúc nãy đột nhiên mũi tên đó xuất hiện, rõ ràng đối phương còn có người vẫn chưa lộ diện, điều này làm Ngọc Doãn sao không cảm thấy lo lắng?

- Các ngươi đừng qua đây!

Hai người đàn ông tay cầm côn gỗ, đi tới La Đức.

La Đức cầm thương trong tay khẩn trương lớn tiếng hét.

Nhưng hai người đàn ông này lại không chút sợ thương trong tay La Đức, hét to một tiếng, vung côn bổ về phía La Đức.

- Đừng!

La Đức hoảng sợ kêu to, nhưng lại không chạy trốn hay lùi lại, vì phía sau y chính là cha y. Nếu y chạy rồi, La Nhất Đao chẳng phải nguy hiểm sao. Cắn răng, nhắm chặt mắt, La Đức nắm chặt thương nhảy lên phía trước, hung hăng đâm ra.

Chỉ nghe một tiếng ầm, một côn gỗ nện lên cánh vai của La Đức, La Đức đau đớn kêu thảm một tiếng.

Nhưng thương trong tay y vẫn hung hăng đâm vào bụng một người đàn ông khác. Đâm người đàn ông ngồi xổm xuống đất, sau một lúc lâu cũng không đứng lên nổi.

- Đại ca cẩn thận!

Ánh mắt của La Nhất Đao lập tức đỏ lên.

Thấy La Đức bị đánh ngã trên đất, ông gầm thét xông qua, lập tức bổ người đàn ông khác ngã xuống đất. Hai quyền vung lên đánh cả mặt người đàn ông đó đầy máu. Đừng thấy La Nhất Đao già rồi, nhưng dù sao cũng là xuất thân đồ tể, nếu thật sự liều mạng với người ta, La Nhất Đao vẫn không sợ ai. Cuộc chiến của hai bên đã giằng co thành một vòng.

Sau khi Ngọc Doãn trải qua căng thẳng của ban đầu, cũng từ từ bình tĩnh lại, một đôi gông gỗ trong tay hắn càng thấy uy lực...

Hắn bình tĩnh xuất thủ trở nên ác độc vô cùng.

Chỉ nghe liên tiếp tiếng kêu thảm vang lên, đánh lật ba thanh niên cầm đao phối hợp ngã xuống đất. Gông gỗ bọc sắt, mỗi cái tựa hồ có sức lượng mười mấy cân, cộng thêm Ngọc Doãn thần lực, đánh lên người, lập tức gãy xương cốt.

Người đàn ông cầm đao thấy tình hình không ổn, đã tức giận đỏ mặt!

- Tam Lang đừng ra tay nữa ta thấy sắp chết ở trong này...

Giữa lúc nói chuyện, ngoài cửa lớn bắn đến một mũi tên bay về hướng Ngọc Doãn. Ngọc Doãn cũng không hoảng hốt, chân đạp La Hán bộ, lắc mình một cái, vung gông gỗ “chát chát” đánh bay tên nhọn. Mà người đàn ông cầm đao này cũng thừa dịp Ngọc Doãn phân tâm, nhảy lộn ra ngoài. Đao múa bổ về hướng La Nhất Đao. Gã nhận ra, La Nhất Đao này hình như chính là nhân vật quan trọng.

- Cẩu tặc, to gan!

Ngọc Doãn vừa thấy, lập tức giận dữ.

Trở tay ném gông gỗ ra ngoài.

Người đàn ông cầm đao vội sai bước muốn phong chắn, nào biết La Đức lúc này nhặt thương lên, ngáng dưới chân gã. phù phù, người đàn ông đó té theo thế chó đớp phân, đao thép trong tay cũng bay ra xa. Cái gông gỗ gần như xoẹt qua sát da đầu gã, chát đập lên bức tường, đốm lửa văng ra khắp nơi. La Đức cố nén đau đớn trên vai, xông lên trước cầm đao thép lên, liền cưỡi lên người đàn ông đó, đao thép áp lên cổ của người đàn ông đó, y lớn tiếng hét:

- Tất cả dừng tay lại

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh.

Ngọc Doãn thấy thế mừng rỡ, vội nhảy ra.

Nhưng cũng chính giây khắc này, bảy tám người đàn ông nằm trên đất miếu Long Vương người nào cũng kêu rên không ngừng.

- Kẻ nào cử động nữa, thì giết kẻ đó.

Đúng như Ngọc Doãn đoán, người đàn ông cầm đao quả nhiên là thủ lĩnh.

Còn lại vẫn còn năm sáu người thanh niên, thấy trình trạng này, cũng đều có chút không biết làm sao, vội lùi lại phía sau, tụ lại ở một chỗ.

Lãnh Phi bị nện mấy côn, kéo đao cùng La Cách dìu dắt nhau, cũng lùi tới bên cạnh Ngọc Doãn.

- Thằng khốn bên ngoài, chẳng lẽ muốn đổ máu hay sao?

Ngọc Doãn hướng ra ngoài cửa miếu Long Vương, lớn tiếng quát.

- Hảo hán, thủ hạ lưu tình.

Còn chưa dứt lời, chỉ thấy một người thanh niên mặc áo tơi, trên đầu vấn khăn, cất bước đi tới.

Ánh sáng có chút tối mờ, nhưng vẫn có thể nhìn rõ hình dáng người cầu xin này. Thấy tuổi khoảng mười bảy mười tám tuổi, ăn mặc ngọn gàng, chân quấn khố, chân trần trụi, bên hông có một thanh đao săn, vẻ mặt hơi khẩn trương.

- Vị ca ca này, kính xin thủ hạ lưu tình, thả ca ca ta ra!

Nói xong, y đặt cung săn trong tay xuống đất, và lấy đao săn, bỏ xuống. Sau đó lui lại mấy bước, hướng về Ngọc Doãn vâng dạ.

- Tam Lang, sao đệ có thể...

Người đàn ông cầm đao thấy thế, vội lớn tiếng quát to, muốn ngăn cản thiếu niên đầu hàng.

Không đợi gã nói xong, Lãnh Phi liền dùng chuôi đao hung hăng nện vào bụng gã. Người đàn ông đau đớn rên lên một tiếng, không thốt ra lời được nữa.

- Những người này hình như không phải là sơn tặc.

La Cách thấp giọng nói bên tay Ngọc Doãn.

Cũng khó trách, nếu sơn tặc mà có bộ dạng giống những người này thì thật sự là quá thất bại.

Ngọc Doãn đã trầm mặc một chút, lấy tay chỉ người thiếu niên đó:

- Ngươi tên gì, người nơi nào, tại sao muốn đánh lén chúng ta?

Thiếu niên do dự một lát, cười khổ nói:

- Chúng ta là người Đoạn Bi Câu...

- Hả?

- Năm ngoái, trong thôn nổi lên một trận ôn dịch, cho nên cả thôn hơn trăm nhân khẩu, chỉ còn lại hai ba mươi người. Vốn định đầu nhập Hà Âm, nào ngờ huyện Hà Âm lại đuổi đám lưu dân như ta. Sau đó chúng ta lại chạy đến đầu nhập huyện Huỳnh Trạch. Huyện Huỳnh Trạch lại nói hộ quán ta ở Hà Âm, không chịu thu nhận. Rơi vào đường cùng, ta đành trốn gần đây, dựa vào cướp bóc mà sống.

Nay gặp vị phối quân đại thúc này còn mang gông xiềng, lại có người theo chăm sóc, còn cho rằng con dê mập đến, cho nên mới nổi ác niệm...

Thiếu niên này cũng thành thật, trong lời nói không chút nào che dấu.

Chỉ có điều lại khiến người đàn ông cầm đao đó liên tục dậm chân:

- Tam Lang, có phải ngươi muốn tất cả mọi người toi mạng đúng không?

Trên mặt thiếu niên còn mang mấy phần trẻ con, hướng về Ngọc Doãn chấp tay:

- Hảo hán, ta có mắt không tròng, mạo phạm hảo hán... chẳng qua cũng là bất đắc dĩ. Hai ba mươi nhân khẩu đã hết lương thực hai ngày rồi, nếu không phải cấp bách, ai lại muốn làm làm ăn không lương thiện này? Hôm nay thua trong tay hảo hán, Vương Mẫn Cầu tâm phục khẩu phục.

Ca ca muốn chém muốn giết, ta tuyệt không oán hận, nhưng vẫn xin ca ca tha cho bọn họ... thật sự là hết cách, mới đi con đường này.

Nói xong, thiếu niên này quỳ xuống đất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.