Tống Thì Hành

Chương 66: Quách Thiếu Tam thủ đoạn giỏi (Thượng)




Từ khi nước Liêu chiến bại không ngừng, người Kim nhanh chóng quật khởi giữa Bạch sơn hắc thủy, quân tiên phong lại càng không ngừng tiến tới gần biên giới Tây Hạ.

Năm Tuyên Hòa thứ sáu, tức là năm Nguyên Đức Tây Hạ thứ sáu, năm Kim Thiên Hội thứ hai.

Tây Hạ phái sứ giả dâng biểu xưng phiên, tỏ ý muốn thần phục.

Vào tháng ba, Hoàng Nhan Ngô Khất Mãi, Kim Thái Tông Hoàng Nhan Thịnh hạ chiếu thư ban thưởng thề chiếu Tây Hạ, đồng ý biểu xưng phiên này...

Cùng tháng, Thiên Tộ Đế phế truất Gia Luật Đại Thạch, nắm trọng binh quyền trong tay.

Thiên Tộ Đế một lòng muốn báo thù rửa hận, từ Sơn Âm Thất Vi Mô Cát mượn binh lực tới, ý muốn phục đoạt lại Yến Vân.

Đại chiến sắp mở màn!

***

Không khí chiến tranh dày đặc bao phủ ở Yến Vân nhưng phủ Khai Phong vẫn yên bình như trước.

Có chi sĩ nhận thức mà lo lắng, mà nhóm quan lại quyền quý vẫn ngợp trong vàng son như trước, không hề cảm nhận được đối với nguy cơ kề cận kia.

Ngay gần lầu Bạch Phàn, cách cửa hàng Ngọc gia không xa có một tòa trà lâu cực kỳ nổi tiếng.

Lịch sử trà lâu này rất lâu đời, gần như không hề kém so với lầu Bạch Phàn. Là tửu lâu tốt nhất ở phủ Khai Phong, kết cấu xung quanh trà lâu đương nhiên cũng kém, cộng thêm danh tiếng của trà lâu, cho nên việc kinh doanh vô cùng thịnh vượng.

“Ca đình đàn bản vũ đình loan, cao dương ẩm hưng lan. Thú yên phún tận ngọc hồ can, hương phân tiểu phượng đoàn..."

Trong trà lâu, hát chính là “Nguyễn Lang Quy” của Hoàng Đình Kiên, vô cùng hợp ý cảnh trà lâu này.

Tiếng sáo dễ nghe, ca múa càng khiến người ta vui vẻ thoải mái.

Mới giờ Tỵ mà trong trà lâu khách đến không ngừng. Trừ một số con cháu văn nhân tụ tập ra, còn có không ít kỹ nữ vào trà lâu uống trà.Nói như vậy, trà lâu giá không hề thấp! Nếu lần đầu đến sẽ có người cầm siêu đến rót trà. Dù là uống một ngụm cũng phải trả mấy ngàn tiền, nên mới có biển hiệu: Điểm hoa trà.

Lên lầu uống một chén trà, cần phải thưởng cho người hầu trà.

Đây cũng có cách nói, gọi là “Chi Tửu”, nhiều thì vài xâu, ít thì mấy trăm văn, đó cũng là một số tiền lớn.

Cho nên người bình thường không thể đến nơi như này.

Mà kỹ nữ tụ tập ở trà lâu đông bởi vì thám thính tin tức.

Triều đình sẽ có vị quan viên nào đến kinh, nơi nào sẽ có thi từ tụ hội, nhà ai mơ biểu diễn tại nhà? Ai muốn lấy vợ nạp thiếp...Mọi việc như thế thường lan truyền ra từ trong trà lâu. Nhóm kỹ nữ thông qua phương thức này để thu hoạch đủ loại tin tức, dùng cách của nàng các nàng để lấyloại hay loại bỏ. Hơn nữa, ai có thể cam đoan những mỹ nhân xinh đẹp rực rỡ này không thu hút được các công tử hào phóng vung tiền như rác?

Đương nhiên, nếu may mắn, các nàng có thể gặp được người tốt, cũng có thể thoát khỏi biển khổ, cá nhảy long môn.

Cũng bởi vậy mà rất nhiều người tập trung ở trà lâu nho nhỏ này nên ở đây vô cùng náo nhiệt.

- Trong lầu này sao nhiều người vậy?

Trên ghế ngồi gần cửa sổ tại tửu lâu, một thiếu niên tuấn mỹ mặc hoa phục giữ người hầu trà lại, tò mò hỏi.

Thiếu niên này mười lăm mười sáu tuổi, cực kỳ đẹp!

Đúng, là “Đẹp”.

Giọng nói rất dễ nghe, nhưng trong lời nói lại lộ ra khí chất kiêu ngạo.

Bên cạnh y còn có một người đàn ông gần ba mươi tuổi.

Cũng khí chất cao quý, quần áo hoa mỹ, tướng mạo đường đường.

Đối với câu hỏi tính trẻ con của thiếu niên kia, người đàn ông làm như không nghe thấy, mà ngồi yên thưởng thức trà. Mà sau lưng hai người có hai người phân chia đứng hai bên, rõ ràng là thị vệ, nhìn là biết cao thủ dũng mãnh.

- Tiểu quan nhân có điều không biết, tiểu thư bên trong lầu này phần lớn đang đợi Ngọc Tiểu Ất chơi đàn.

- Ngọc Tiểu Ất?

Thiếu niên ngạc nhiên, có vẻ không hiểu.

Còn người đàn ông thì đặt chén trà xuống, nghi hoặc hỏi:

- Ngọc Tiểu Ất này là ai mà lại khiến nhiều người đợi như vậy?

Người hầu trà lập tức mỉm cười!

- Chắc là đại quan nhân ít ra ngoài nên không biết danh hiệu Tiểu Ất ca.

- Nói như vậy, Ngọc Tiểu Ất này danh tiếng rất lớn sao?

- Có danh hay vô danh tiểu nhân không biết, nhưng các tiểu thư bên trong tửu lâu này đều đến vì Tiểu Ất ca..

Vừa nói người hầu trà vừa chỉ tay ra ngoài. Theo vị trí của gã vừa lúc thấy rất rõ ràng cửa hàng Ngọc gia. Chỉ thấy trước cửa hàng thịt nho nhỏ kia cũng kinh doanh rất tốt,người đến người đi không ngừng, vài người cầm dao chặt thịt sau bàn bận rộn liên tục, thỉnh thoảng còn có người từ trong một xưởng cách đó không xa mang thịt chín tới, rồi sau đó lại bán hết bay.

- Cửa hàng đó là nơi làm ăn của Tiểu Ất ca.

Thiếu niên nghe vậy lập tức lộ vẻ ung dung:

- Nói như thế chỉ là một người bán thịt mà thôi, có gì lạ đâu?

- Ha hà, bán thịt thì không lạ, lạ chính là Tiểu Ất ca đánh Kê Cầm cực giỏi.

Trước đây hắn từng đấu cầm với Khai Phong Đệ nhất cầm Phùng Siêu, kết quả Phùng Siêu thất bại thảm hại, cuối cùng đành phải cùng Tiếu Chi Nhi xám xịt rời khỏi Đông Kinh. Nơi này có rất nhiều tiểu thư đến là mong được nghe Tiểu Ất ca chơi đàn. Lúc trước thỉnh thoảng hắn sẽ đàn một bản, tuy nhiên hai ngày nay lại không thấy đàn, nghe nói là ở trong nhà viết nhạc, cho nên khó mà bứt ra được...Chỉ là người khác tuy ít đến nhưng các tiểu thư vẫn tới nơi này tụ tập, nếu may mắn, nói không chừng có thể được nghe một bản.

Đại tiểu quan nhân không biết chứ, trước đó lầu Phong Nhạc từng muốn mời Tiểu Ất đi đàn một bản, nhưng lại bị Tiểu Ất cự tuyệt.

Mà hắn cầm kỹ vô cùng cao minh, đồng thời phổ nhạc rất hay, nghe tất cả mọi người nói, khúc phổ kia đáng giá nghìn vàng.

- Lý đại gia?

Thiếu niên lập tức lộ vẻ tò mò.

Mà người đàn ông ngồi bên lại trầm mặt xuống, như không vui.

- Một người bán thịt lại có bản lĩnh vậy sao, quả thật không đơn giản.

Người hầu trà cười nói:

- Ai nói không phải, Tiểu Ất cũng được coi như người lâu đời tại phố Mã Hành, cha hắn năm xưa từng giao đấu với người Liêu, cuối cùng lại bị người ta hại chết. Tiểu Ất một mình gây dựng gia nghiệp, nay đã có chút thành tựu. Ngọc đại quan nhân dưới cửu tuyền cũng có thể mỉm cười nhắm mắt.

- Cha hắn là ai?

Người đàn ông ngẩn ra, hỏi.

- Đó là Nội Đằng Tử mười năm trước giao tranh với người Liêu, Ngọc Phi Ngọc Đại Lang.

- Ngọc Phi?

Người đàn ông quay lại nhìn người đằng sau.

Thị vệ đứng ở đằng sau lưng nghe tên Ngọc Phi cũng ngẩn ra, rồi chợt bừng tỉnh, nói nhỏ bên tai người đàn ông vài câu. Người đàn ông liên tục gật đầu, lẩm bẩm:

- Đúng thật là con trai của Ngọc Đại Lang.

Tuy nhiên, thiếu niên kia rõ ràng không biết Ngọc Phi là ai.

- Hắn đã có tài nghệ có thì cần gì phải kinh doanh bán thịt làm gì?

Người hầu trà nghe vậy mỉm cười:

- Không làm việc đó thì chẳng lẽ đến Câu Lan ngõa xá (nơi hát múa giải trí) làm việc? Tiểu Ất không có công danh, khó có thể ngẩng đầu. Nếu nhập vào Câu Lan ngõa xá, không bằng ở đây tiêu dao khoái hoạt còn thoải mái hơn nhiều.

Thiếu niên còn muốn hỏi nhưng thấy người đàn ông lắc đầu với mình.

- Cảm ơn ngươi đã giải thích.

Vừa nói y vừa lấy ra một xâu tiền đưa cho người hầu trà.

Đợi người hầu trà đi rồi,người đàn ông xua tay ra hiệu cho hộ vệ phía sau cúi xuống, khẽ hỏi:

- Đi thăm hỏi một chút tình hình của Ngọc Tiểu Ất, nếu có thể giúp đỡ thì giúp đỡ. Không thể để con trai của Ngọc Đại Lang bị thiệt thòi.

- Tiểu nhân hiểu.

- Thập cửu ca, Ngọc Đại Lang là ai?

Người đàn ông nghe vậy mỉm cười, hạ thấp giọng nói:

- Huyên Huyên đừng hỏi này nọ, chỉ chú tâm dùng trà là được rồi. Đây là chuyện chúng ta, muội không hiểu đâu. Uống xong trà còn phải trở về sớm, đừng để Quan gia lo lắng, lại trách cứ nữa.

Vẻ mặt thiếu niên tức thì khổ sở.

Y gật gật đầu, tỏ vẻ không buộc lòng:

- Vậy theo lời Thập Cửu đại ca.

Chỉ có điều tròng mắt đảo ngược, rõ ràng là tìm cách.

Còn người đàn ông nhìn thấy nhưng chỉ cười cười.

Tuy rằng Huyên Huyên thông minh nhưng muốn giở mánh khóe thì không dễ dàng. Chỉ cần để ý thì chắc sẽ không xảy ra chuyện gì.

Nhưng Ngọc Phi này?

Hắn khẽ nhẩm cái tên Ngọc Phi, ý nghĩ lập tức bay xa như lại thấy trận chiến thảm liệt mười năm trước.

Ngọc Tiểu Ất?

Trên mặt người đàn ông hiện lên nụ cười mờ nhạt!

***

Việc kinh doanh tại cửa hàng Ngọc gia càng ngày chuyển biến tốt đẹp, nên Ngọc Doãn đặt hết tâm trí vào việc sáng tác khúc phổ.

Trên triều đình hỗn loạn không phải là một tiểu dân như hắn có thể tham dự vào.Tuy nhiên hắn cũng không hòa toàn không để ý, thỉnh thoảng đến nhà Trần Đông, nói bóng nói gió hỏi dò, cho nên đại thể cũng hiểu chút tình trạng bên ngoài.

Thiên Tộ Đế tập kết binh mã, ý đồ muốn đoạt lại Yến Vân.

Điều này cũng khiến cho nước Kim tạm thời dừng việc khiêu khích đối với Đại Tống, chuẩn bị toàn lực đối phó Thiên Tộ Đế.

Tây Hạ xưng phiên, cũng khiến nước Kim bớt lo lắng.

Trần Đông như rất lạc quan đối với thời cuộc, chỉ là đối với chiến sự Kim Liêu thì như xem trọng người Kim. Rất rõ ràng, người Kim hiện nay khó có thể chống lại người Liêu. Hành động lần này của Thiên Tộ Đế không thể nghi ngờ là ngoan cố chống cự, kết cục này sớm đã định...

Nếu người Liêu chiến bại, chỉ sợ tiếp theo sẽ là Đại Tống gặp họa.

Ngọc Doãn từng bóng gió hỏi:

- Nếu người Kim xâm phạm thì làm thế nào?

Trần Đông lại tin tưởng tràn đầy:

- Nếu cẩu Kim quả thật tiến đến thì chết chắc rồi. Mà nay Đại Tống ta được Yến Vân, binh hùng tướng mạnh, huống chi còn có danh tướng Quách Dược Sư, dù cẩu Kim có tới cũng sẽ không làm gì được.

Quách Dược Sư?

Ngọc Doãn giật mình:

- Sao biết Quách Dược Sư kia chắc chắn liều mình chống đỡ?

- Việc này...

Trần Đông ngay tức khắc trầm mặc.

Ngọc Doãn cũng không nói gì nữa, hắn tin tưởng Trần Đông là người thông minh, nhất định có thể cảm nhận được tình hình. Trong lịch sử, không phải là Quách Dược Sư này nhiều lần quy thuận người Kim, khiến người Kim tiến quân thần tốc mới có sỉ nhục Tĩnh Khang đó sao?

Thân phận Ngọc Doãn hèn mọn tầm thường, mấy lời muốn nói cũng chẳng ai để ý.

Nhưng Trần Đông lại không giống vậy, thân là Thái Học Sinh, giao thiệp xa rộng hơn nhiều so với Ngọc Doãn, nếu y nói ra, đương nhiên có chút hiệu quả. Nhìn nhưng Đại lão gia trên triều đình là ....

Quách Dược Sư...

Ngọc Doãn chua xót trong lòng.

Quách Dược Sư phản bội, nói toạc ra là do Hoàng Đế Huy Tông tạo nghiệt.

Nếu năm xưa Trương Giác đầu hàng, Hoàng Đế Huy Tông cứng rắn hơn, mạnh mẽ hơn, bảo vệ tính mạng Trương Giác, không chừng còn có đường sống. Nhưng đúng là Trương Giác chết, khiến cho tướng sĩ phương Bắc thất vọng đau khổ.Câu chuyện tướng Liêu Trương Giác sau khi quy thuận nước Kim, làm Bình Chương Sự, tri châu, cũng coi như quyền cao chức trọng.Nhưng Trương Giác vẫn là người Hán, sau khi quy thuận nước Kim không lâu liền phản bội nước Kim, quy thuận Đại Tống. Người giống như Trương Giác không ít, Tống Huy Tông giết Trương Giác, cũng đã khiến lòng những người đó băng giá.

Quách Dược Sư cũng là tướng đầu hàng.

Thỏ chết cáo bị thương, một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ...Đạo lý dễ hiểu như vậy, sao ông ta không biết?

Nhưng hoàng đế Tống Huy Tông vẫn bảo thủ, dùng Quách Dược Sư làm lá chắn phương Bắc. Ngọc Doãn chỉ hy vọng, có thể thông qua Trần Đông khiến những đại nhân vật ở phủ Khai Phong này đều cảnh giác. Hắn không có nơi trọng dụng, chỉ hy vọng có thể cống hiến một chút sức lực non nớt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.