Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/doctruyenonline.co/wp-includes/functions.php on line 6114
Thanh Vân Thê Thượng - Chương 19: Chương 19 : doctruyenonline.co

Thanh Vân Thê Thượng

Chương 19: Chương 19




Thẩm Đại Trang cả kinh nói: “Đại Nha, con không thể nói bậy được, mẹ con dùng sức đánh các con khi nào? Không phải chỉ là tát hai cái mắng hai câu sao, không đau cũng không ngứa mà.

”Nhị Nha vừa khóc vừa nói: “Lúc cha ở nhà thì mẹ sẽ không dùng sức đánh như vậy, nhưng khi cha không ở nhà thì mẹ sẽ dùng cành mận gai rồi còn dùng chày gỗ mà đánh chúng con, không cho chúng con ăn cơm, còn mắng chúng con là hàng mất tiền*, mắng chúng con không phải là con trai.

”*Hàng mất tiền: là món hàng phải bù thêm tiền, chỉ người con gái lấy chồng cha mẹ phải cho thêm tiền làm của hồi môn (theo tục lệ ngày xưa).

Thẩm Đại Trang không thể tin nổi mà nhìn hai đứa con gái: “Các con, sao các con không nói với cha?”Đại nha nói: “Mẹ không cho chúng con nói, nếu mà nói mẹ bảo sẽ khâu miệng chúng con lại.

”Sắc mặt Thẩm Đại Trang trắng bệch, không thể tin nổi nhìn về phía Thẩm thị bên cạnh.

Phong Thượng Thượng nhìn cơ thể cứng ngắc của Thẩm thị, cười trào phúng, rồi lại hỏi: “Vậy mẹ các em có phải đôi khi lại đột nhiên bị mất khống chế hay không, giống như trở nên rất đáng sợ, dáng vẻ trở nên không bình thường?”Đại Nha và Nhị Nha đồng thời sợ hãi gật đầu, Đại Nha nói: “Mẹ có đôi khi càng đánh thì càng tức giận, xuống tay càng lúc càng nặng, ánh mắt nhìn chằm chằm chúng em, toàn thân đều đang phát run, bất kể chúng em gọi bà như thế nào thì bà cũng không để ý tới, chỉ liên tục hỏi chúng em vì sao không phải là con trai, còn bảo tại sao chúng em không chết đi.

”Nhị Nha: “Đúng là như vậy, mỗi lần mẹ đánh, chúng em phát run, thật giống như, thật giống như! "Nhìn Nhị Nha không nghĩ ra từ, Phong Thượng Thượng nhắc nhở: “Có phải giống như không khống chế được bản thân đúng không?”Hai đứa bé cùng gật đầu.

Nghe bọn trẻ nói, người ở đây nhao nhao nhíu mày, xem ra Thẩm thị nghĩ con mình là ma quỷ, rõ ràng tinh thần không được bình thường.

Người mẹ bình thường cho dù trọng nam khinh nữ đi nữa, cũng không thể như vậy được.

Thẩm Đại Trang lại càng bị lời nói của hai đứa nhỏ dọa cho choáng váng, hắn ta chưa từng nghĩ tới có một ngày từ miệng con mình nghe được bộ dạng của người nằm cạnh gối hắn ta lại xa lạ và đáng sợ như vậy, càng không nghĩ tới nàng ta bình thường đối với con cái như vậy, hắn ta chỉ cho rằng nàng ta là bởi vì không sinh ra con trai nên tính tình không tốt lắm, thường xuyên mắng bọn trẻ hai câu mà thôi.

Phong Thượng Thượng lại hỏi Đại Nha: “Ba chị em các em có tiền tiêu vặt không? Trên người Tam Nha có tiền đồng không? ”Đại nha lắc đầu: “Chúng em một đồng cũng không có, Tam Nha cũng không có, em ấy mỗi lần nhìn người khác ăn ngon đều thầm chảy nước miếng, nói với em phải chi mình cũng có tiền thì tốt rồi.

”Suy đoán trong lòng cơ bản đã được chứng thực, Phong Thượng Thượng quay đầu đối mặt với Ứng Thanh Vân nói: “Đại nhân, ta gần như đã hiểu rõ vụ án đã xảy ra như thế nào.

”Ứng Thanh Vân lập tức nói: “Người nói thử xem.

”Phong Thượng Thượng liếc mắt nhìn Thẩm thị vẫn đang giả vờ choáng váng không chịu tỉnh, thì nói: "Ta cảm thấy nên cho Thẩm thị tỉnh lại nghe một chút thì hay hơn.

”Ứng Thanh Vân gật gật đầu, phân phó Ngô Vi: “Đánh thức Thẩm thị dậy.

”“Vâng!”Cảm giác hiện tại của Ngô Vi đối với Thẩm thị đã hoàn toàn thay đổi, vừa rồi còn tuyệt đối không tin là Thẩm thị làm, nhưng trải qua một phen lý luận của Phong Thượng Thượng, hắn ta không tin cũng phải tin.

Hắn ta lấy một thùng nước lạnh, đổ trực tiếp lên mặt Thẩm thị, bị đả kích bởi nước lạnh nên Thẩm thị rốt cuộc cũng không chịu đựng nổi, lập tức ho khan.

Thẩm thị lau mặt, sắc mặt càng thêm xám xịt, ôm thân thể run rẩy, cúi đầu không dám nhìn ai.

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.