Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/doctruyenonline.co/wp-includes/functions.php on line 6114
Y Đạo Quan Đồ - Chương 1: Sống lại ở phụ khoa : doctruyenonline.co

Y Đạo Quan Đồ

Chương 1: Sống lại ở phụ khoa




“Ta không cam lòng!”

Bệnh viện huyện Xuân Dương, trong phòng họp nhỏ trên lầu ba, bỗng nhiên vang lên một tiếng kêu vang, thanh âm kêu to làm cho phó viện trưởng, chủ nhiệm phụ khoa Chu Diễm Linh đang tiến hành buổi tọa đàm về chuyên đề: Phân biệt và chẩn đoán u buồng trứng ở phụ nữ, sợ tới tới sửng sốt. Toàn phòng trở lên lặng ngắt như tờ, ánh mắt đều tập trung trên người một nam sinh.

Trương Nhất Châm kinh hồn mở to hai mắt, ngẩn người ngây ngốc nhìn ra chung quanh, tất cả đều mặc áo màu trắng, đây là linh đường sao? Hắn trừng mắt nhìn, trai gái chung quanh tất cả đều ngồi lẫn lộn ở một chỗ, có vài đôi nam nữ không ngờ còn lén lút tay trong tay nữa chứ, đôi nam nữ ngồi ở bên phải hắn không ngờ còn để cho tay của đối phương đặt vào trong áo mình, lẽ nào ban ngày ban mặt lại làm như vậy? Trương Nhất Châm cố sức lắc đầu, đây là Diêm La điện sao? Dường như cũng không phải.

Im lặng trong chốc lát, mọi người hầu như phản ứng đồng thời, trong phòng họp nhỏ tiếng cười vang lên.

Phó viện trưởng Chu Diễm Linh xưa nay nổi danh cẩn thận tỉ mỉ khi nghiên cứu, bởi vì tính cách nàng hơi cổ cho nên rất ít người dám nói giỡn trước mặt nàng. Công nhân viên chức trong bệnh viện còn như vậy huống chi tới đám thực tập sinh vừa ra trường này. Chu Diễm Linh ngực đập liên hồi, qua một lúc nàng rốt cuộc phẫn nộ quát lên: “Cậu đi ra ngoài cho tôi!”

Trương Nhất Châm vẫn đang ngây ngô quan sát chung quanh, mãi tới khi Chu Diễm Linh nhắc lại lần thứ hai, hắn mới ý thức được bà lão trên bục đang nổi cáu với mình. Hắn gãi gãi đầu, vẫn không có ý tứ đứng lên, trên mặt lộ ra dáng tươi cười, hai tay ôm quyền thở dài nói: “Xin hỏi vị đại nương này, người đang nói với tiểu sinh sao?”

Những lời này vừa phát ra, tiếng cười trong phòng họp lại rộ lên lần nữa, cười muốn rụng rốn.

Chu Diễm Linh tức giận tức giận tới mức mặt cắt không còn giọt máu, môi run nhè nhẹ, nàng chỉ vào Trương Nhất Châm quát: “Chẳng lẽ còn muốn tôi nhắc lại lần nữa?”

Trưởng khoa khoa giáo Viên Văn Lệ vốn vẫn dự thính ở bên cạnh, vội vàng đi tới kéo tay phải Trương Nhất Châm, ngữ khí nghiêm khắc quát lớn lên: “Trương Dương! Cậu đi theo tôi!”

Trương Nhất Châm nhẹ nhàng thoát khỏi tay Viên Văn Lệ, đứng lên chỉnh lại y phục trên người một chút, đen thật! Cực kỳ đen, thì ra bản thân mình cũng mặc đồ tang màu trắng, đỉnh đầu đội mũ hiếu, nhưng mà nghĩ lại, đồ tang dù sao so với áo liệm còn tốt hơn nhiều.

“Trương Dương! Mau ra đây!” Trưởng khoa khoa giáo Viên Văn Lệ vốn là hàng xóm với gia đình Trương Dương, trong lòng nàng luôn muốn giúp đỡ tiểu tử này.

Trương Nhất Châm nhìn Chu Diễm Linh đang trợn mắt trên bục giảng một chút, lắc đầu âm thầm nói: “Người đàn bà này đanh đá như hổ, ta tránh đi một chút thì hơn!”

Thấy Trương Nhất Châm rời khỏi phòng họp, đám thực tập sinh nở nụ cười, sắc mặt Chu Diễm Linh dịu đi một chút nói: “Được rồi, chúng ta tiếp tục buổi tọa đàm…”

Trong khoa khoa giáo, Viên Văn Lệ nhìn Trương Nhất Châm, trên mặt tràn ngập vẻ giận dữ, bà không nhịn được mà đưa tay hung hăng điểm một cái lên trán Trương Nhất Châm: “Tên ngốc này, cô phải nói bao nhiêu lần thì cháu mới hiểu đây?”

Trương Nhất Châm bị bà bất thình lình dùng ngón tay điểm thì rất ngạc nhiên không hiểu, trong quá khứ ngoại trừ phong trần nữ tử nơi ngõ hoa liễu mới có cử chỉ phóng đãng như thế. Thế nhưng nhìn Viên Văn Lệ dung mạo bình thường, phong vận cũng không có gì đáng nói, lẽ nào cũng theo cái nghề này sao, hay là bà ta bị nam sắc của mình làm động tâm, mưu đồ bất chính? Trương Nhất Châm trà trộn trong giang hồ nhiều năm, nhân vật nào chưa từng gặp qua, lui về sau một bước hắn nghiêm trang nói: “Nam nữ thụ thụ bất thân, xin đại tẩu tự trọng!”

Viên Văn Lệ nghe hắn dùng từ trưởng giả, vừa tức giận vừa buồn cười, nắm quyển tạp chí trên bàn, đập một cái vào đầu Trương Nhất Châm: “Tên ngốc này, xem ra ba ngày không đánh là không chịu yên, có tin cô nói chuyện ngày hôm nay cho ba cháu nghe không?”

Trương Nhất Châm vừa nghe trong lòng nhói đau, cha mẹ hắn mất từ nhỏ, nữ nhân này không ngờ lại muốn đi tìm cha hắn cáo trạng? Hắn thở dài một hơi nói: “Cha tôi đã qua đời nhiều năm rồi.”

Viên Văn Lệ đối với tình hình trong gia đình Trương Dương rất rõ ràng, biết cha hắn mất năm hắn mới một tuổi, mẹ hắn mang theo con chồng trước là hắn đi lấy nam nhân hiện giờ. Dượng của Trương Dương bản thân đã có hai trai một gái, cho nên đối với mấy đứa con này rất bất công, Trương Dương từ nhỏ tới lớn chịu không ít đòn roi. Nghĩ tới thân thế đáng thương của Trương Dương, Viên Văn Lệ không khỏi thờ dài một hơi: “Trương Dương à! Cháu phải vất vả lắm mới đỗ được vệ giáo, là một học sinh của vệ giáo, muốn vào thực tập ở bệnh viện cấp huyện này cũng không dễ dàng.” Nàng nhắc nhở Trương Dương, đồng thời cũng ám chỉ Trương Dương, hắn có thể vào thực tập ở bệnh viện cấp huyện thế này nàng cũng tốn không ít công sức.

Trương Nhất Châm luồn hai tay vào trong túi áo, lặng lẽ cấu nhẹ lên người mình, hắn rõ ràng cảm thấy đau đớn, Trương Nhất Châm đầu óc cũng không hồ đồ, hắn đoán tám chín phần là mình sống lại rồi, trong khái niệm của hắn người chết là không có cảm giác gì. Thế nhưng trong lòng vẫn có chút nghi hoặc, những gì thấy trước mắt cực kỳ xa lại, trong trí nhớ của hắn, vô luận là triều đình Đại Tùy, hay Tiều Tiên, Đột Quyết cũng không có trang phục như thế này, hắn cẩn thận hỏi lại: “Xin hỏi đại tẩu, tôi chết rồi sao?”

Viên Văn Lệ không thể không lắc đầu, vươn tay đặt lên trán hắn: “Cháu không phải phát sốt chứ, hôm nay có chuyện gì vậy? mê sảng rồi sao?”

Trương Nhất Châm bỗng nhiên nghĩ tới chuyện luân hồi chuyển thế, hay là trời cao thấy mình bị oan khuất nên cho mình một cơ hội sống lại, chuyện gì tới thì đã tới rồi, chỉ cần có thể sống lại, cho dù thế nào cũng được.

Viên Văn Lệ đối với thân thế của đứa nhỏ này cũng rất thương cảm, càng không thể nhẫn tâm trách mắng hắn, răn dạy vài câu, tận tình khuyên bảo, thuyết giáo, … sau đó tự mình dẫn Trương Nhất Châm trở lại phòng họp. Đáng tiếc buổi tọa đàm đã tan cuộc từ lâu, Chu Diễm Linh đã rời đi, cho nên không thể xin lỗi cô ta được.

Làm hàng xóm nhiều năm, Viên Văn Lệ cũng coi như là tận lực rồi, bà đưa Trương Nhất Châm tới phòng khám bệnh phụ khoa, tìm thấy phó viện trưởng Chu Diễm Linh đang khám bệnh ở đấy. Viên Văn Lệ thấy thế căn dặn Trương Nhất Châm vài câu trước khi bước vào. Trương Nhất Châm đã dần dần chấp nhận sự thật rồi, hắn biết mình mở miệng nói sẽ gây ra chuyện, cho nên thẳng thắn thành thật ngậm miệng lại, chỉ gật đầu biểu thị thuận theo Viên Văn Lệ.

Đã tới bốn giờ chiều, phòng khám phụ khoa tạm thời không có bệnh nhân, chỉ có năm thực tập sinh đang vây quanh phó viện trưởng dốc lòng nghe giáo huấn. Có thể thấy Chu Diễm Linh rất thích làm giáo sư, tuy rằng vẻ mặt không cười một chút, thế nhưng nhỏ giọng chậm rãi giải thích từng nghi vấn của sinh viên, thật có chút không biết mệt.

Kỳ thực cô ta đã sớm thấy Viên Văn Lệ dắt Trương Nhất Châm tới, nhưng mà cũng không chủ động để ý tới Viên Văn Lệ. Vừa rồi khi buổi tọa đàm vừa kết thúc, có người hiểu chuyện tiết lộ cho cô ta chuyện Viên Văn Lệ là hàng xóm với Trương Dương, Chu Diễm Linh lập tức hiểu chuyện này không giải quyết được gì rồi. Một đồng sự cùng làm trong đơn vị, chút mặt mũi đó không cần phải bận tâm tới, chỉ là cái thằng nhóc Trương Dương này, không ngờ dám công khái quấy phá ở buổi tọa đàm của mình.

“Chu phó viện trưởng!” Viên Văn Lệ lúc nói chuyện trên mặt luôn lộ ra vẻ cười ngọt ngào, trong bệnh viện nàng là người rất có duyên, làm trưởng khoa khoa giáo, tính tình tốt quá chưa chắc đã là chuyện tốt, bởi vì Viên trưởng khoa tính tình quá tốt nên đám thực tập sinh ở bệnh viện rất tự do. Chu Diễm Linh trong lòng đã ra quyết định, trong cuộc họp chuyên môn lần tới phải đưa chuyện này ra sửa Viên Văn Lệ này một lần mới được.

“Tiểu Viên à! Có chuyện gì?” Tuy rằng là một phó viện trưởng, Chu Diễm Linh có thể tùy ý phát ra một chút quan uy.

Viên Văn Lệ nụ cười càng rực rỡ: “Tôi mang Trương Dương vội vã tới đây xin lỗi ngài, vừa rồi trong khoa khoa giáo tôi đã dạy dỗ lại cậu ấy rồi. Trương Dương cũng nhận ra mình sai lầm, cho nên cậu ấy chủ động tới xin lỗi ngài.” Nói rồi nàng đưa tay ra sau lặng lẽ đẩy Trương Dương.

Trương Nhất Châm nhất thời hiểu ý, đi tới trước mặt phó viện trưởng, rất thành khẩn nói: “Phó viện trưởng Chu, tôi sai rồi.”

Chu Diễm Linh lộ ra nụ cười xinh đẹp khó thấy, thân là phó viện trưởng chút lòng độ lượng vẫn phải có, coi như là không đáng phải tức giận với một thực tập sinh, làm nàng không hài lòng chính là Viên Văn Lệ, chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi, hà tất phải làm khó một thực tập sinh làm gì cho mệt? Chính vì có tâm như vậy mà Chu Diễm Linh khoát tay áo: “Biết sai là được rồi, sau này phải lắng tai nghe giảng đó!”

Trương Nhất Châm gật dầu, hiện giờ hắn không nói lời nào, tuy rằng đối phương nói tiếng Hán, thế nhưng so với quá khứ luôn khiếm khuyết một chút khí tức nho nhã.

Chu Diễm Linh nhìn tấm thẻ nhân viên trước ngực hắn một chút nói: “Trương Dương? Vệ Giáo Giang Thành sao?”

Một cô gái dáng người gầy gò biện tóc đuôi ngựa ở đằng sau đi tới nói: “Chu phó viện trưởng, chúng tôi trong một tổ, tháng này tới thực tập ở tổ Phụ Khoa!” Cô gái này tên Hồng Linh, là sinh viên của đại học Y Khoa Giang Thành, cũng là một thành viên trong tổ thực tập của Trương Dương, cái tổ này tổng cộng có sáu thành viên, ngoại trừ Hồng Linh ra, năm người khác đều là nam nhân. Nhưng mà Trương Dương được Viên Văn Lệ nhét vào, người ta đều là sinh viên của đại học Y Khoa Giang Thành, sinh viên học năm năm chưa tốt nghiệp. Trương Dương tuy rằng học được chữa bệnh lâm sàng, cũng năm năm, nhưng mà hắn học Trung cấp, sau khi tốt nghiệp cũng chỉ là một sinh viên chuyên ngành mà thôi. Mà trong giới y học bằng cấp là quan trọng nhất, sinh viên chuyên ngành hiển nhiên là không có tiền đồ gì, cho nên ngày thường các tổ viên khác chẳng thèm quan tâm tới chuyện của hắn.

Lúc này một nữ nhân xinh đẹp mặc quần áo màu hồng đi vào Phụ khoa. Mái tóc quăn của nàng nhuộm thành màu hồng, đùi thon dài đẹp, đi đôi giày cao gót phải tới 7 phân là ít, lúc đi mông và vú lắc lên lắc xuống cực kỳ động lòng người.

Viên Văn Lệ nhân lúc này cáo lui: “Chu phó viện trưởng, ngài đang vội, tôi đi trước!”

Chu Diễm Linh thờ ơ gật đầu.

Viên Văn Lệ trước khi đi còn trừng mắt nhìn Trương Dương một cái, ý bảo hắn phải nghe lời, Trương Nhất Châm vốn định theo nàng rời khỏi, nhưng bên tai lại nghe thấy thanh âm đạm mạc của Chu Diễm Linh: “Trương Dương, cậu tới đây hỗ trợ hỏi bệnh án bệnh nhân một chút!”

Trương Nhất Châm ngẩn người, hiện giờ hắn dần dần tiếp thu cái vai hoàn toàn mới này, gật đầu, ngồi xuống đối diện với Chu Diễm Linh, khóe mắt len lén đánh giá bệnh nhân này. Đó là một nữ nhân mặc quần áo hơi rộng một chút, thực sự rất lẳng lơ à, ca kỹ của Lưu Hương viện cũng không dám ăn mặc lớn mật như vậy. Cũng may hôm nay Trương Nhất Châm gặp nhiều tao ngộ rồi, nhiều kinh ngạc rồi, trong lòng có chút miễn dịch một chút.

Thiếu phụ nhìn Trương Dương một chút rồi lại nhìn Chu Diễm Linh, mặt cười ngượng ngùng có chút đỏ ửng, chung quanh có năm người nam nhân như vậy, đây là lần đầu tiên đi bệnh viện nàng gặp phải chuyện này.

Chu Diễm Linh nhẹ nhàng nói: “Cô không cần lo lắng, chỉ là hỏi bệnh án một chút thôi.”

Hồng Linh đưa bệnh án tới trước mặt Trương Dương, trên bìa ghi mấy chữ: Lâm Hiểu Lệ, nữ, 23 tuổi, chưa kết hôn, cá nhân.

Trương Dương mở bệnh án ra, nhìn một chút về phía Chu Diễm Linh, Chu Diễm Linh cổ vũ hắn nói: “Yên tâm mà hỏi!” Ý bảo có ta ở đây, không nên cố kỵ nhiều lắm.

Trương Dương lên tiếng nói: “Xin hỏi tiểu thư có gì không khỏe?”

Quả nhiên là một câu nói kinh người, Chu Diễm Linh không làm sao được chỉ có thể nhìn tiểu tử này, trong lòng thầm mắng hắn làm bộ làm tịch, vài người chung quanh cũng cố nén cười.

Lâm Hiểu Lệ cắn môi, lông mi cau lại, bởi vì Trương Dương là thực tập sinh, cho nên nàng cũng không suy nghĩ nhiều mà trả lời: “Tôi…tôi cùng bạn trai…khi làm việc đó…luôn luôn chảy máu…”

Trương Dương không hiểu chuyện gì, rất chăm chú hỏi: “Tiểu thư, xin thứ lỗi cho tại hạ ngu muội, nàng và bạn trai vào lúc nào cơ?”

Lâm Hiểu Lệ nhìn vẻ mặt ngây dại của Trương Dương, trong lòng có chút thông cảm, thằng nhóc này mười phần thì đến tám chín phần là một gã trai tở. Không ngờ ngay cả những lời này cũng không hiểu, nàng nở nụ cười, vẻ mặt hồng hồng giải thích nói: “ Lúc làm tình ấy mà …”

“Làm tình?” Trương Dương mở to hai mắt nhìn, làm công, làm cơm,… hắn đều nghe nói qua rồi, làm tình hắn là mới nghe lần đầu à.

Trong năm sinh viên thực tập, một nam sinh không chịu nổi nữa ôm mặt quay người chạy ra ngoài.

Chu Diễm Linh nhìn thực tập sinh kia cũng không cảm thấy kinh ngạc, những … nam sinh tới thực tập ở Phụ Khoa này, đại bộ phận đều không thể khống chế tốt được hormone trong cơ thể, nghe được những từ ngữ kích thích này sẽ mê man bất định. Hài tử này khẳng định có phản ứng theo bản năng, cho nên mới chạy ra ngoài cửa né tránh đi.

Lâm Hiểu Lệ hiển nhiên là một nữ nhân thời đại mới, Trương Dương không làm cho nàng thấy bất kỳ chuyện gì khó nói cả, nàng kiên trì giải thích nói: “Là …là… chung chăn gối…”

Trương Dương cuối cùng cũng hiểu được ý tứ của Lâm Hiểu Lệ, gật đầu: “Thì ra là chung chăn gối à!” Hắn không nhìn lại bìa bệnh án một chút, hai chữ độc thân còn viết sờ sờ ra đó, trong lòng âm thầm cảm thán, thực sự là dâm đãng mà, còn chưa có lập gia đình mà đã làm ra việc cẩu thả thế này, hơn nữa còn không biết liêm sỉ tới đây hỏi bệnh. Quả nhiên là thói đời ngày sau, hắn chỉnh lại tâm tình mình một chút, tiếp tục hỏi: “Xin hỏi tiểu thư, khi nàng chung chăn gối với tướng công nàng, lần đầu tiên xuất huyết là khi nào?”

Lâm Hiểu Lệ bị cậu nhóc này hỏi lung tung có chút khó hiểu, mở to hai mắt nhìn nói: “Lần đầu tiên, hình như là năm mười sáu tuổi…” Nói xong câu đó nàng lập tức phản ứng, đỏ mặt mắng: “Cậu có thể hỏi bệnh án được không hả, cậu có tật xấu hả?”

Mười sáu tuổi à! Lại có một nam sinh khom người kéo vạt áo chạy ra ngoài, mẹ nó đây không phải là hỏi bệnh án nữa, căn bản đúng là chuyện cấp ba mà.

Chu Diễm Linh cũng không chịu nổi nữa, học sinh vệ giáo rốt cuộc đúng là học sinh vệ giáo, chuyên môn quá kém, bảo hắn tiếp tục xuống nữa, cũng chả có tác dụng gì, nàng ho khan một tiếng: “Hồng Linh, em tới hỏi đi, Trương Dương, cậu phụ trách ghi lại!”

Trương Dương như trút được gánh nặng mà ngừng hỏi bệnh, Hồng Linh hiển nhiên giỏi việc này hơn hắn nhiều, hơn nữa Lâm Hiểu Lệ với nữ sinh hỏi càng dễ tiếp thu hơn. Nhưng mà hiện giờ Trương Dương lại gặp một vấn đề có tính khiêu chiến hoàn toàn mới, cái bút này làm lần đầu tiên hắn sử dụng, cho nên vẫn duy trì cách cầm bút lông hồi trước, bất quá năng lực học tập của hắn thực là rất mạnh, rất nhanh đã tìm được bí quyết viết chữ, nhanh thoăn thoắt, hắn nhất nhất ghi nhớ những vấn đề hỏi và trả lời của Hồng Linh với Lâm Hiểu Lệ.

Hồng Linh bên này cũng hỏi xong, Trương Dương cũng viết tròn hai trang giấy.

Chu Diễm Linh đưa tay qua xem bệnh án, vẻ mặt vốn không chút dao động đột nhiên nổi lên biến hóa.

Trương Dương trong lòng có chút đắc ý, phải biết rằng trước đây các phương thuốc hắn viết đều được các tiểu thư khuê các tranh nhau sưu tập, hắn với thư pháp của mình rất có tự tin.

Chu Diễm Linh phải thừa nhận cậu nhóc này viết chữ quả không tồi, thế nhưng dựa theo những tiêu chuẩn viết bệnh án mà nói, Trương Dương viết lung tung chỉ có thể dùng bốn chữ để hình dung --- văn chương lủng củng. Bởi trước mặt có bệnh nhân, nàng cũng không muốn phát tác lập tức, chỉ yên lặng xé hai trang giấy mà Trương Dương vừa viết.

Trương Dương trong lòng thầm nghĩ, vị chu phó viện trưởng này thực sự rất biết hàng, chắc là thấy bản vẽ của ta đẹp quá nên yêu thích mà muốn lấy làm của riêng đây.

Chu Diễm Linh đứng lên, chỉ chỉ vào phòng kiểm tra ở sát vách Phụ Khoa, ý bảo Lâm Hiểu Lệ vào toilet lấy một ít nước tiểu, sau đó xoay người bảo với bốn thực tập sinh còn lại nói: “Tôi muốn khám phụ khoa, các anh chị quan sát mà học tập một chút.”

Ngoại trừ Trương Dương mấy tên nam sinh còn lại mặt đỏ lên, Hồng Linh tiến vào đầu tiên, Trương Dương vốn lòng hiếu kỳ rất lớn, khi sống lại chẳng những không giảm bớt đi mà ngược lại còn có chút tăng thêm. Cho nên hắn cũng tiến theo vào, còn vài nam sinh khác vì ngượng ngùng mà không có tiến vào trong phòng khám phụ khoa.

Lâm Hiểu Lệ thấy Trương Dương cũng tiến theo vào, mặt càng đỏ hơn nói: “Chủ nhiệm à, có thể bảo cậu ta ra ngoài được không?”

Chu Diễm Linh khuôn mặt không thay đổi nói: “Cậu ta là bác sĩ thực tập, cô là bệnh nhân, tới bệnh viện xem bệnh, nói những chuyện đó làm gì? Cởi một ống quần ra rồi nằm lên giường đi!”

Lâm Hiểu Lệ cắn môi, đành phải thoát y trước mặt nam sinh, đây là lần đầu tiên của nàng, bất quá tính cách của nàng cũng coi như khá thoáng, suy nghĩ một chút cũng thấy người ta nói đúng, dù sao cũng là tới bệnh viện xem bệnh, có cái gì mà phải xấu hổ chứ? Nàng xoay người, lưng hướng về Trương Dương cởi một ống quần ra.

“Cởi cả quần lót ra!”

Người nói vô tình nhưng người nghe lại có ý, Chu Diễm Linh nói câu này rất bình thường nhưng lại Trương Dương nghe thấy lại chấn động trong lòng.

Lâm Hiểu Lệ rốt cuộc cũng khắc phục được nỗi thẹn trong lòng, khéo léo cởi cái quần tam giác màu đen ra, bò lên giường bệnh khám phụ khoa, hai chân đặt lên giường nằm xuống.

Trương Dương giương mắt nhìn đám bụi cỏ khuê cốc giữa hai chân trắng nõn của Lâm Hiểu Lệ, cái này không phải là đang nằm mơ chứ, nữ nhân này sao có thể nói cởi là cởi ngay? Còn một chút thẹn thùng cũng không có sao? Hắn bỗng nhiên nhớ tới màn đỡ đẻ cho ái phi của Tùy Dương đế, trong lòng lại cảm thấy sợ hãi, việc này không phải sẽ lập lại nữa chứ, Dương Quảng bởi vì mình chạm vào nữ nhân của hắn mà hắn giết mình, lần này sẽ không phải là một kết cục như vậy nữa chứ?

Trong lòng tuy rằng cảm thấy rắc rối phức tạp, thế nhưng thân thể không tự chủ được mà sinh ra phản ứng bản năng, bên dưới cái áo trắng dài nổi lên như cột buồm.

Hồng Linh nhạy cảm phát hiện ra biến hóa của Trương Dương, đỏ mặt xoay đi.

Chu Diễm Linh kiên trì giải thích thủ pháp song hợp chẩn, Trương Dương nhìn tay nàng chỉ vào các phiến màu hồng ướt át, nhất thời mặt đỏ tim đập, Chu phó viện trưởng này thực sự cường hãn à! Ngay cả nữ nhân cũng không buông tha.

Hồng Linh được Chu phó viện trưởng chỉ đạo cho một lúc, Chu Diễm Linh mới chuyển hướng sang Trương Dương vẫn đang chấn động đứng ở đó nói: “Cậu tới đây, tới cảm nhận một chút thủ pháp song hợp chẩn!”

Trương Dương gật đầu, nếu người ta đã thịnh tình như vậy, từ chối là rất bất kính, hắn thò tay tới lập tức bị Chu phó viện trưởng ngăn lại, dùng ánh mắt lạnh lùng nói: “Ngươi không biết dùng bao tay sao? Có biết quan niệm vô khuẩn không?”

Trương Dương chật vật lắm mới gật nổi cái đầu, vừa rồi lúc Hồng Linh mang bao tay vào, hắn tỉ mỉ quan sát qua, cho nên động tác này cũng không khó hoàn thành lắm. Dưới chỉ đạoo của Chu Diễm Linh, hắn khép ngón trỏ cùng ngón tay giữa run rẩy đi với mục tiêu, dù sao hơn một nghìn năm không chạm vào nữ nhân, có chút khẩn trương cũng là bình thường.

Tuy rằng còn cách một cái bao tay cao su, Trương Dương vẫn cảm thấy được hơi nóng từ cơ thể Lâm Hiểu Lệ. Lâm Hiểu Lệ bởi vì khẩn trương, cơ thể không tự chủ được mà co rút lại một chút, Trương Dương rõ ràng cảm thấy súc cảm đột nhiên gia tăng.

“Ở cổ tử cung có cảm giác gì?”

“Rất khít…” Trương Dương buột miệng thốt ra.

Lần này không chỉ Hồng Linh, Chu Diễm Linh cũng đỏ mặt lên, nói một câu gắt gỏng: “Cút!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.