Notice: Function _load_textdomain_just_in_time was called incorrectly. Translation loading for the rank-math-pro domain was triggered too early. This is usually an indicator for some code in the plugin or theme running too early. Translations should be loaded at the init action or later. Please see Debugging in WordPress for more information. (This message was added in version 6.7.0.) in /www/wwwroot/doctruyenonline.co/wp-includes/functions.php on line 6114
Minh Vương Độc Phi - Chương 54: 54: Nam Nhân Ghen Hết Sức Đáng Sợ : doctruyenonline.co

Minh Vương Độc Phi

Chương 54: 54: Nam Nhân Ghen Hết Sức Đáng Sợ




Trong gió đêm thoang thoảng hương hoa, trăng rằm là biểu tượng của đoàn viên, khiến người ta vui vẻ, trăng non lại có vẻ bí ẩn khiến người ta mong đợi.
Tần Tử Duệ tặng lễ, đã lọt đến tai Âu Dương Tuyết đầu tiên, Âu Dương Tuyết đã đập phá một trận ở Thương Ảnh các, nếu không phải sau khi biết chuyện, Âu Dương Hạo ra lệnh cấm Âu Dương Tuyết ra khỏi Thương Ảnh các thì sợ là cả thiên hạ đã biết chuyện này rồi.
Nghĩ đến việc Tần Tử Duệ tặng lễ cho Âu Dương Thiển Thiển, Âu Dương Hạo nhịn không được nhíu mày.

Nếu biết Tần Tử Duệ có ý với Âu Dương Thiển Thiển thì có lẽ sự việc sẽ đơn giản hơn nhiều, không ai ngờ sự việc lại có chuyển biết đột ngột như vậy, đến tột cùng thì Tần Tử Duệ vẫn là một kẻ có tâm kế, Âu Dương Hạo khó có thể nắm chắc.
“Thiển Thiển, thích xem kịch không?”
Nhìn ánh trăng mờ mờ, khóe môi Nam Cung Thương nhếch lên một nụ cười tà mị, không hề che giấu tia tính toán trong mắt, ngoài ra còn có thêm vài phần mong đợi.
“Kịch hay tất nhiên là ta sẽ thích, ta có yêu cầu rất cao với vở diễn, có chắc là sẽ khiến ta hài lòng chứ?”
Dáng vẻ của Nam Cung Thương như thể đang nói cho nàng biết rằng nhất định sẽ có kẻ gặp xui xẻo, nàng có thể đoán được đại khái, không gϊếŧ được không có nghĩa là không làm gì được.
“Đương nhiên, vở diễn này được xây dựng riêng cho Thiển Thiển, chắc chắn sẽ khiến Thiển Thiển hài lòng.”
Nam Cung Thương tự tin nói, trong ánh mắt lóe lên tia xấu xa.
“Mời.”
Nam Cung Thương ôm Âu Dương Thiển Thiển, hai bóng người biến mất khỏi Lãnh Hương các, xuyên qua những vì sao, đến một con đường đèn đuốc sáng trưng, mùi son phấn lan tràn khắp phố.
Âu Dương Thiển Thiển hào hứng nhìn người tới người lui trên đường, trong mắt khó nén tia hưng phấn.
Đây là phố hoa ở thời cổ đại, thật không hổ là phố hoa, loại người nào cũng có.
“Thương, chúng ta có cần phải hạ xuống không?”
Âu Dương Thiển Thiển hưng phấn nói.
Sợ là trong thiên hạ này chỉ có mình Nam Cung Thương đưa thê tử của mình đi dạo phố hoa.
Trong lòng Âu Dương Thiển Thiển tràn đầy mong đợi, đầy đặn hay thanh mảnh, chỗ nào cũng có những nữ tử xinh đẹp, thực sự muốn vào tìm hiểu đến tận cùng.
“Ừ, nhưng, chúng ta sẽ xuống ở đó.”
Nam Cung Thương chỉ một lầu cao rồi nói, vừa nói xong thì Âu Dương Thiển Thiển lập tức yên lặng.
Trên lầu cao cách đó không xa, mặc dù có thể nhìn thấy rõ mọi chuyện diễn ra trong phố hoa, nhưng lại không thú vị bằng tự mình trải nghiệm, nhưng nàng không thể để cho Nam Cung Thương biết suy nghĩ thật của mình được, nếu không sợ là không có lối quay về.
“Thiển Thiển yên tâm, ở đây có thể nhìn bao quát cả con đường, sẽ không để cho Thiển Thiển thất vọng.”
Nam Cung Thương bất đắc dĩ nói.
Giờ phút này hắn đã hơi hối hận rồi, hối hận vì lẽ ra không nên đưa Âu Dương Thiển Thiển đến chỗ này, tự bê đá đập vào chân mình, lại còn phải cười cười như không có vấn đề gì.

Hắn nhịn đã lâu, tất nhiên là muốn tìm một cơ hội để phát tiết, mà đối tượng để phát tiết thì chính là nhân vật chính trong vở kịch tối nay.
Hai người tới tiểu lâu, hai tiểu tư đeo mặt nạ dâng trà xong liền lui ra khỏi phòng, mở cửa sổ ra là có thể nhìn thấy rõ mọi chuyện xảy ra trong kỹ viện có tên là Ẩn Xuân các.
Chẳng bao lâu sau, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt của hai người.
“Thiển Thiển, nàng biết cái gì gọi là mặt người dạ thú không?”
Nam Cung Thương âm thầm phỉ báng Tần Tử Duệ vừa mới đi vào trong đình viện của Ẩn Xuân các.
‘Dám quấn lấy Vương phi của ta, khiến ngươi chịu không nổi.’
Kỳ thật, Nam Cung Thương đã suy tính cẩn thận, nghĩ ra một kế sách có thể một ná hạ hai nhạn, một mặt khiến Âu Dương Thiển Thiển được xem trò hề của Tần Tử Duệ, mặt khác, Âu Dương Thiển Thiển có tính thích sạch sẽ, về sau hễ gặp Tần Tử Duệ là nhất định sẽ đi đường vòng để tránh né.
Nam Cung Thương vạn năng phúc hắc làm tất cả mọi việc đều là vì chính mình.

Kỳ thật bản thân Âu Dương Thiển Thiển vô cùng chán ghét Tần Tử Duệ, thậm chí ngay cả liếc mắt cũng còn chẳng muốn, mặc dù mới gặp có một lần, nhưng nàng lại không biết rõ hình dáng của Tần Tử Duệ, trong đáy lòng cảm thấy chán ghét ánh mắt của Tần Tử Duệ.
“Đúng là rất bẩn, nhưng, Thương, ta bất ngờ là huynh lại có vẻ quen thuộc nơi này, nếu ta nhìn không lầm thì nơi này toàn là chỗ mua vui, sở thích của Thương cũng hết sức đặc biệt đấy.”
Nàng vốn tưởng rằng Nam Cung Thương sẽ không để ý đến việc liên quan đến Tần Tử Duệ, không ngờ lại thực sự ghi hận, trong lòng thầm nghĩ ‘nam nhân mà lòng dạ hẹp hòi’ nhưng lại rất ủng hộ việc Nam Cung Thương biến Tần Tử Duệ trở thành nhân vật chính trong vở kịch này.
Nghe Âu Dương Thiển Thiển nói vậy, Nam Cung Thương nuốt một ngụm nước bọt, có chút không biết nên bắt đầu từ đâu.
“Thiển Thiển yên tâm, ta không giống hắn, mặc dù ta tới đây nhưng trong tiểu lâu này, trừ ta ra thì chưa từng có nữ nhân nào bước chân vào, hơn nữa đây cũng là một trong những sản nghiệp của Ma môn.”
Nam Cung Thương bất đắc dĩ đành phải trực tiếp thẳng thắn khai báo, hắn vốn đã tính toán tỉ mỉ, không ngờ lại bị bại dưới tay Âu Dương Thiển Thiển, hơn nữa còn là hắn cam tâm tình nguyện.
Âu Dương Thiển Thiển khẽ mỉm cười, sau đó nói:
“Được rồi, Thương, ta chỉ trêu huynh thôi, sao huynh lại khiến Tần Tử Duệ xuất hiện ở đây được?”
Tần Tử Duệ là người thông minh, trước ngày đại hôn, quả quyết sẽ không xuất hiện ở thanh lâu, trừ khi, có lý do gì đó khiến hắn nhất định phải đích thân đến.
Âu Dương Thiển Thiển nhìn Nam Cung Thương.
‘Người nam nhân này che giấu thật sâu, có lẽ còn sâu hơn mình tưởng tượng nhiều, Tần Tử Duệ đối nghịch với hắn thì nhất định sẽ thất bại thảm hại.’
“Thiển Thiển, nhìn xuống đi, vở kịch hay sắp bắt đầu rồi.”
Nam Cung Thương cười thần bí, nhưng không giải thích.
= = = = = = = = = = = = = = =
Giờ phút này, sau khi vào sân, Tần Tử Duệ đi đến một lầu các biệt lập, nhờ ánh nến, có thể thấy rõ hai bóng người đang trò chuyện gì đó với nhau.
Chẳng bao lâu, ánh nến trong phòng bị thổi tắt, chìm vào bóng tối và yên tĩnh, là sự yên tĩnh trước khi cơn bão ập đến.

Nam Cung Thương và Âu Dương Thiển Thiển lẳng lặng nhìn sao trên trời, lẳng lặng hưởng thụ sự yên tĩnh.
“Thiển Thiển, vở kịch hay đã đến.”
Nam Cung Thương nhẹ nhàng nhắc nhở, rất chờ mong được nhìn thấy biểu hiện của Âu Dương Thiển Thiển sau khi xem kịch xong.
“Hắn là ai?”
Một công tử như ngọc xuất hiện trong biệt viện, Âu Dương Thiển Thiển biết rất ít người trong kinh, nhưng nhìn khí chất thì đó không phải người phàm.
“Thế tử của phủ Vũ Xương Hầu – Vương Duẫn.”
Nam Cung Thương vừa mới nói xong, tiểu lâu liền bốc lên một trận khói xanh, trong khoảnh khắc, hỏa hoạn bao vây tiểu lâu, Vương Duẫn vô cùng căng thẳng nhìn tiểu lâu bị bốc cháy, đúng vào lúc này, hai bóng người trong tiểu lâu phá cửa sổ lao ra, y phục xộc xệch, trong nháy mắt trở thành tiêu điểm của mọi người.
“Quân Dao, nàng làm gì thế?”
Vương Duẫn lập tức xông lên, giằng Quân Dao ăn mặc xộc xệch từ trong ngực Tần Tử Duệ ra, đồng thời cũng nhìn thấu hình dáng của Tần Tử Duệ.
“Không ngờ Nhị Hoàng tử Điện hạ cũng là kẻ dưới váy Quân Dao, đúng là Bản thế tử vụng về, nếu Nhị Hoàng tử đã thích Quân Dao như thế thì Bản thế tử cũng không tranh giành với Nhị Hoàng tử.”
Trong ngôn ngữ ẩn chứa vài phần ghen tuông, dù sao, người đời đều biết Vương Duẫn yêu tha thiết Quân Dao ở Ẩn Xuân các.
Vương Duẫn đẩy Quân Dao vào trong ngực Tần Tử Duệ, Tần Tử Duệ vừa định phi thân rời đi lại vì Quân Dao đột nhiên ngã vào trong ngực mà không khỏi dừng bước.
“Nhị Hoàng tử đã thích Quân Dao, vậy thì hôm nay Bản thế tử sẽ chuộc thân cho Quân Dao, Quân Dao trong lòng nàng đã ngưỡng mộ Nhị Hoàng tử, nhưng đã từng một thời hầu hạ Bản thế tử, thì Bản thế tử sẽ giúp nàng hoàn thành ước vọng, coi như là lễ vật tân hôn mà Bản thế tử tặng cho Nhị Hoàng tử.”
Vương Duẫn lớn tiếng nói, Tần Tử Duệ vốn muốn rời đi, nhưng giờ phút này dường như tất cả mọi người đều đã nhìn thấy mặt hắn rồi, lúc này dù có phất tay áo rời đi thì cũng vô ích.
Với Tần Tử Duệ, lời của Vương Duẫn chính là lời sỉ nhục trắng trợn, tặng một nữ tử thanh lâu mà mình đã chơi chán cho Tần Tử Duệ, vở kịch này hấp dẫn không ít ánh mắt, không ai để ý đến hỏa hoạn mà chỉ đứng xem cuộc vui thôi.
“Đa tạ ý tốt của Thế tử, Bản vương vô tình đi ngang qua, đúng lúc đó thì chợt thấy tiểu lâu bốc cháy, liền vào cứu vị tiểu thư này, không ngờ lại rước lấy sự hiểu lầm của Thế tử.”
Tần Tử Duệ buông Quân Dao ra, sửa sang lại y phục, hai mắt như mắt diều hâu, quét mắt nhìn bốn phía, tỉnh táo nói.

“Thế tử, đúng như là Nhị Điện hạ nói, là Nhị Điện hạ liều mạng cứu tiểu nữ, xin Thế tử đừng hiểu lầm.”
Quân Dao lập tức tỏ ra oan ức, nước mắt lặng lẽ rơi xuống rồi nói.
Dung nhan như ngọc lại còn điểm nước mắt, chẳng khác gì hoa lê trong mưa, không hổ là hoa khôi của Ẩn Xuân các, vừa rơi lệ đã khiến bao người thương tiếc, thậm chí còn có người hận không thể ôm vào trong ngực, để an ủi dỗ dành một phen.
“Chọc mỹ nhân khóc, đúng là lỗi của Bản thế tử.

Xem ra đúng là Bản thế tử hoa mắt, không ngờ lúc Nhị Hoàng tử làm anh hùng cứu mỹ nhân vẫn không quên cởϊ áσ ngoài ra.

Nhưng, nếu Nhị Hoàng tử đã quên mình cứu Quân Dao, thì để báo ơn cứu mạng, Quân Dao cũng nên lấy thân báo đáp, mặc dù trong lòng Bản thế tử ngưỡng mộ Quân Dao, nhưng tuyệt đối không ép uổng Quân Dao, chuộc thân cho Quân Dao, coi như là việc cuối cùng mà Bản thế tử có thể làm cho Quân Dao, chắc hẳn Nhị Hoàng tử sẽ không phụ tâm ý của Quân Dao.”
Vương Duẫn nói trắng ra khiến rất nhiều người vỡ lẽ.

Vốn đã có rất nhiều người tin vào nước mắt của Quân Dao, nhưng vừa nghe Vương Duẫn nói vậy, mọi người lại thấy đúng là Nhị Hoàng tử không mặc áo ngoài, trong lòng mọi người đều biết rõ.
“Nếu vậy, đa tạ ý tốt của Thế tử.”
Tần Tử Duệ nhìn Vương Duẫn, trong ánh mắt tràn đầy tia độc ác trắng trợn, hận không thể gϊếŧ chết Vương Duẫn.
“Quân Dao đa tạ Nhị Điện hạ thương tiếc.”
Quân Dao lập tức quỳ gối trước mặt Tần Tử Duệ, nói.
Lửa bùng cháy ngăn chặn ánh mắt của Vương Duẫn và mọi người, Tần Tử Duệ bất đắc dĩ, chỉ đành mang theo Quân Dao rời đi, tiếng cười nhạo của mọi người khiến Tần Tử Duệ thiếu chút nữa tức đến ngất đi.
“Thiển Thiển, vở kịch này thế nào?”
Nam Cung Thương tinh quái nhìn Âu Dương Thiển Thiển, nói.
“Cũng không tệ lắm, mở màn rất hay.”
Vở kịch này của Nam Cung Thương sẽ dẫn đến hậu quả không thể khinh thường, Vương Duẫn là huynh trưởng của Thái Tử phi, Thế tử của phủ Vũ Xương Hầu, Thái Tử và Nhị Hoàng tử vốn đã hết sức căng thẳng, sắp đến thời điểm diễn ra hội Tứ Quốc Phong, lại cộng thêm nội đấu, đằng sau vở kịch này mới gọi là đặc sắc.
Sợ là lần này Tần Tử Duệ có nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch, nhưng, người khiến nàng chú ý lại là Vương Duẫn, Vương Duẫn này đúng là lợi hại.

Một bóng người xuất hiện trong tiểu lâu, sau khi nhìn rõ, Âu Dương Thiển Thiển sợ hết hồn.
‘Đây không phải là Vương Duẫn vừa rồi sao? Chẳng lẽ Vương Duẫn là người của Nam Cung Thương?.’
Trong lòng Âu Dương Thiển Thiển tràn đầy nghi vấn.
“Ám Dạ bái kiến chủ tử, bái kiến chủ mẫu.”
Ám Dạ hành lễ rồi nói.
“Không cần đa lễ, đứng lên đi.”
“Thuật hóa trang của Thiên Diện thư sinh quả nhiên là danh bất hư truyền, không thể nhìn ra sơ hở.”
Âu Dương Thiển Thiển nhìn kỹ rồi khẳng định.
“Chủ mẫu quả nhiên là thông tuệ, liếc một cái đã nhận ra thuộc hạ là Thiên Diện thư sinh, thuộc hạ khâm phục.”
Ám Dạ kinh ngạc nhìn Âu Dương Thiển Thiển.

Tuy là tuyệt sắc khuynh thành, nhưng lại yếu ớt một cách thái quá, thế mà nhìn một cái đã nhận ra hắn là Thiên Diện thư sinh, hẳn không phải là hạng người hời hợt.

Ám Dạ nhanh chóng thay đổi một dung mạo khác, trong khoảnh khắc, khí chất cũng đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Ôn tồn tao nhã, đúng như một thư sinh bình thường.
“Ám Dạ là một trong hai đại hộ pháp của Ma môn, Ám Dạ, sau này sẽ do ngươi âm thầm bảo vệ Thiển Thiển.”
Hội Tứ Quốc Phong sắp diễn ra, tình hình càng ngày càng nguy hiểm, hắn không thể lúc nào cũng ở bên bảo vệ Âu Dương Thiển Thiển được, để đảm bảo, hắn đã triệu hồi Ám Dạ đến.
“Vâng, chủ tử.”
Ám Dạ lập tức đáp, hắn cũng có vài phần hiếu kỳ với Âu Dương Thiển Thiển.
“Sư phụ ngươi là Ngọc diện lang quân Thẩm Tam Biến.”
Sau khi xem qua thủ pháp vừa rồi của Ám Dạ, Âu Dương Thiển Thiển hỏi.
“Chủ mẫu cũng biết gia sư?”
Đại danh của Thẩm Tam Biến đã từng nổi tiếng một thời trên giang hồ, nhưng hơn mười năm trước, đã rời khỏi giang hồ, Ám Dạ cũng đã nhiều năm không gặp Thẩm Tam Biến, đến nay không biết rõ là đang ở đâu.
“Ba năm trước đây đã từng gặp một lần, nếu ngươi muốn biết cặn kẽ, đợi lát nữa có thể đi hỏi sư muội của ngươi.”
Ba năm trước đây, nàng cứu Sơ Tình, trên đường về Vô Thanh cốc đã gặp được một ông già, cứ quấn quýt muốn nàng bái ông ta làm thầy, lúc đó bất đắc dĩ, bọn họ đã đánh cuộc, cuối cùng Thẩm Tam Biến thua, Sơ Tình bái Thẩm Tam Biến làm thầy.
“Đa tạ chủ mẫu.”
Thẩm Tam Biến có ơn cứu mạng với Ám Dạ, kể từ khi chia tay, Ám Dạ chưa từng gặp lại Thẩm Tam Biến, giang hồ rộng lớn, muốn tìm một người tinh thông thuật hóa trang thì còn khó hơn cả lên trời.
“Thương, xem kịch xong rồi, có thể trở về hay không?”
“Nửa trước đã xong rồi, ta còn chưa chuẩn bị nửa sau cho Thiển Thiển xem nữa, không biết Thiển Thiển có hứng thú không?”
Nam Cung Thương do dự một lát rồi khẽ cắn răng, quyết định dùng một liều thuốc mạnh để khiến Âu Dương Thiển Thiển từ nay về sau hễ cứ nhìn thấy Tần Tử Duệ là tự động tránh xa ba thước.
Kỳ thật, Nam Cung Thương đã quá lo lắng, Âu Dương Thiển Thiển không phải là người cổ đại, đã ghét Tần Tử Duệ rồi thì tránh được là sẽ tránh, sao có chuyện dễ dàng gặp Tần Tử Duệ, trừ khi là bất đắc dĩ.
“Đương nhiên.”
‘Nam Cung Thương là một nam nhân hẹp hòi như thế, sao có chuyện dễ dàng buông tha cho Tần Tử Duệ chứ?’
Nàng thật tò mò không biết sau đó còn xảy ra chuyện gì nữa, sợ là sẽ khiến Tần Tử Duệ cả đời khó quên.
Nam Cung Thương ôm Âu Dương Thiển Thiển, phi thân ra ngoài cổng thành.

Cách đó không xa có một chiếc xe ngựa, đang muốn chạy nhanh ra khỏi cổng thành, đúng lúc này, có một chiếc xe khác phóng tới, trên xe có vài cái thùng gỗ lớn, mặc dù cách rất xa nhưng vẫn có thể ngửi thấy mùi hôi thối thoang thoảng.

Nam Cung Thương móc khăn trong lòng ra, bịt mũi cho Âu Dương Thiển Thiển.
Ám Dạ đi sau lưng cách đó không xa kinh ngạc nhìn mọi chuyện ngay trước mắt.
‘Đây mà là chủ tử lạnh nhạt vô tình sao? Sao lại giống như muốn ép chết người khác vậy.’
Hắn cũng cảm thấy khổ thay cho người trong xe ngựa.
Lúc hai chiếc xe đi lướt qua nhau, ngựa đột nhiên hoảng sợ dựng vó lên, mấy người trên xe ngựa cố gắng giữ những thùng gỗ đang lung lay không ngừng, trong khoảnh khắc, phân trong thùng gỗ đổ tung tóe, một thùng rơi trúng xe ngựa, từ trong xe ngựa, có một nam tử leo ra, không nhìn rõ mặt mà chỉ thấy bốc lên mùi hôi thối.
“Thương, chúng ta trở về đi.”
Dù không nói thì nàng cũng đoán được người ngồi trong xe ngựa vừa rồi là ai.

Tần Tử Duệ đắc tội với Nam Cung Thương, xem như đại bại.
Ám Dạ đứng sau lưng cách đó không xa lập tức phi thân lui lại mấy bước, trong lòng nghĩ.

‘Nam nhân ghen hết sức đáng sợ, chủ tử ghen còn đáng sợ hơn.”
“Được, không khí xung quanh đây quá ô nhiễm.”
Nam Cung Thương ra vẻ việc này chẳng liên quan gì đến mình, nói xong liền ôm Âu Dương Thiển Thiển về thẳng Tướng phủ.
Nghe được lời của Nam Cung Thương, trong lòng Ám Dạ bĩu môi, nghĩ.
‘Chủ tử quả nhiên là vô địch.’
Sau khi Âu Dương Thiển Thiển giới thiệu Sơ Tình và Ám Dạ thì lập tức đi vào trong phòng, nhảy vào thùng gỗ thơm ngào ngạt, nhàn nhã ngâm tắm, Nam Cung Thương thì vào thư phòng nhỏ để xử lý công việc.
“Ám Vũ, gần đây Vũ vệ có tin tức gì không?”
Nam Cung Thương đã khôi phục lại vẻ lãnh khốc vô tình, chỉ có duy nhất khi ở bên Âu Dương Thiển Thiển, mới có một chút dịu dàng.
“Tạm thời chưa có tin tức gì cụ thể, nhưng gần đây có rất nhiều người lạ tràn vào Kinh thành, trong đó có một nhóm mà ta nghi ngờ là Vũ vệ, bọn họ che giấu vô cùng tốt, không ra tay, nhất thời thuộc hạ khó có thể phân biệt.”
“Ừ, tạm thời không cần phái người đi thăm dò, nhắc những người trong bóng tối lập tức chú ý, gần đây chỉ có Thiên Thánh là không an phận mà thôi, phái người âm thầm chú ý Tần Tử Duệ.”
Sau ngày hôm nay, sẽ phải rất lâu nữa Tần Tử Duệ mới dám ra khỏi cửa, để đề phòng bất trắc, hắn cần phải chuẩn bị từ sớm.
“Vâng, chủ tử.”
“Ám Dạ vừa tới Kinh thành, huynh đệ các ngươi hãy đi họp mặt.”
Ám Vũ và Ám Dạ theo thứ tự là tả hữu hộ pháp của Ma môn, cũng là huynh đệ vào sinh ra tử cùng nhau.

Sợ là sự bình yên trước giông bão này sẽ không kéo dài lâu.
“Đa tạ chủ tử.”
Sau khi Ám Vũ rời đi, trong phòng cách vách truyền đến tiếng nước chảy, má Nam Cung Thương ửng đỏ, thân thể cũng có phản ứng, nhưng lúc này thật là bất đắc dĩ, chỉ đành nhắm mắt lại, bắt đầu điều hòa hô hấp.
Khác với sự nhàn nhã của hai người, Tần Tử Duệ phải nhảy thẳng xuống con sông hộ thành cách đó không xa để tắm rửa hồi lâu mà vẫn còn ngửi thấy mùi hôi thối trên người, bất đắc dĩ trở về biệt viện, tắm gội giặt giũ cả một đêm mà hắn vẫn cảm thấy toàn thân bốc mùi hôi thối.
“Người đâu.”
Ánh mắt Tần Tử Duệ như mắt diều hâu, hồi tưởng lại mọi chuyện xảy ra tối hôm qua, dưới ánh trăng, có vài bóng đen xuất hiện trong bóng tối.

Hắn hồi tưởng lại mọi chuyện, cảm thấy tất cả không thể là trùng hợp được, đêm qua Vương Duẫn rất khác thường, khiến hắn trở tay không kịp, một công tử phong lưu sao lại có tài ăn nói đến vậy, dường như tất cả đều nhằm vào hắn vậy.
“Thuộc hạ bái kiến Điện hạ.”
Một người ăn mặc như thị vệ hành lễ rồi nói, hắn luôn luôn cúi đầu, không dám ngẩng đầu lên nhìn Tần Tử Duệ đang nổi giận.
“Tra cho ta, vì sao Ẩn Xuân các lại bất ngờ cháy, rồi theo dõi động tĩnh của Vương Duẫn Thế tử phủ Vũ Xương Hầu.”
Nếu đi tra xét hắc y nhân đêm qua thì sẽ không có kết quả gì, chỉ có hai điểm này là có thể tra ra manh mối, Tần Tử Duệ có thể được Tần Cảnh Hạo coi trọng, tất nhiên là có vài phần tài hoa.
“Vâng, thuộc hạ lập tức đi làm.”
Thị vệ nói xong, lui ra khỏi phòng.
Trong phòng, Tần Tử Duệ trầm ngâm hồi tưởng lại những chuyện xảy ra tối qua.
Ẩn Xuân các vốn là sản nghiệp của hắn, Quân Dao lại là tâm phúc của hắn, đêm qua Quân Dao gửi thư, nói có chuyện quan trọng muốn gặp mặt để báo cáo, mới vừa đi vào phòng, hắn đã cảm thấy mê man rồi không còn ký ức gì nữa cho đến khi tiểu lâu bị cháy, Vương Duẫn xuất hiện đúng lúc, sự việc đã không thể che giấu được.
Thiên hạ không có chuyện trùng hợp tuyệt đối, hắn không tin tất cả mọi việc xảy ra đêm qua đều là trùng hợp.
Ẩn Xuân các là sản nghiệp của hắn, chỉ có chính hắn mới biết.
‘Trong phần đông huynh đệ, chỉ có duy nhất Tần Tử Khiêm có thể so sánh với mình.

Chẳng lẽ đêm qua là do Tần Tử Khiêm sắp xếp?’
Trong lòng Tần Tử Duệ suy đoán, càng nghĩ càng cảm thấy là Tần Tử Khiêm gây ra, tia hận thù trong mắt càng thêm mãnh liệt.
Tần Tử Khiêm chẳng làm gì cả mà bị biến thành kẻ chịu tội thay, người xem cuộc vui vẫn cứ đứng xem, sợ là vở kịch này còn diễn lâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.